Dạ Sở Kỳ mặc một bộ váy trắng, chất vải tương đối đơn giản, tóc bạch kim buộc cao. Cô xuống nhà.
- Em xong rồi đây.
Dạ Sở Hiên đưa mắt nhìn qua, sau đó gật đầu một cái rồi đi trước ra ngoài. Dạ Sở Kỳ chạy theo anh. Đám người ngồi trong nhà nhìn theo, sau đó lại tiếp tục việc làm. Thỏ trắng nhỏ bám Tả Y Y cùng La Tử Ân kêu khóc.
Hôm nay Dạ Sở Hiên dẫn theo Dạ Sở Kỳ đến Thánh Đường thăm mộ ba mẹ.
Bởi vì bệnh nên từ lúc ba mẹ chết đến nay Dạ Sở Kỳ chưa từng đi thăm mộ ba mẹ. Năm đó Công Hội gửi thông báo tử vong về là lúc hai người đã được hỏa táng và an nghỉ. Dạ Sở Kỳ bởi vì năm trước mắt không nhìn thấy nên không được đi, năm nay nhất định sẽ đi rồi.
Theo luật đối với những người trong diện bảo mật của Công Hội, người thân có thể ghé thăm bất cứ lúc nào. Dạ Sở Kỳ cũng từng nghĩ đến thăm ba mẹ, nhưng không dám nhắc tới, sợ lại nói ra cái gì đau buồn.
Dạ Sở Hiên ngược lại vẫn thường lui tới Thánh Đường. Hôm nay là ngày ba mẹ chết, nêm anh mang theo em gái cùng đi.
- Từ lúc ba mẹ đi đến nay em không tới thăm, ba mẹ có giận em không nhỉ? - Dạ Sở Kỳ nhìn bên ngoài, bất giác hỏi.
Dạ Sở Hiên cho xe rẽ qua.
- Sẽ không.
Dạ Sở Kỳ chợt nghĩ, có khi nào ký chủ đã chết bên kia, đã gặp lại ba mẹ không. Cô cảm thấy hơi tò mò, không biết nếu họ gặp nhau sẽ nói gì? Ba mẹ sẽ cảm thấy ra sao? Họ có thất vọng không?
Tuy nghĩ vậy, nhưng khoảng cách quá lâu, chắc lúc ký chủ chết hai người kia đã sớm đầu thai...
- Đến rồi.
Dạ Sở Hiên khiến Dạ Sở Kỳ tỉnh lại từ trong suy nghĩ. Anh mở cửa, cô xuống xe. Sau khi để chiếc xe tự tìm chỗ đỗ, anh đi trước vào trong. Dạ Sở Kỳ bám theo anh.
Thánh Đường là nơi thờ Thần Mặt Trời - tín ngưỡng duy nhất lúc này. Đời sống tinh thần hiện tại không phong phú như khi ở Trái Đất cũ. Có lẽ lúc tìm kiếm con đường sống sót, con người đã quên đi các vị Thần và tín ngưỡng mà họ từng hết mực tôn sùng. Cho đến khi trật tự thế giới được thiết lập lại, chắc đã chẳng còn ai biết đến những gì mà trước đây loài người này từng tôn thờ. Cũng vì thế mới sinh ra một tín ngưỡng mới: Thần Mặt Trời.
Một số câu chuyện từ các tín ngưỡng xa xưa từ mấy thiên niên kỷ trước, cho đến mấy mươi thế kỷ trước còn sót lại từ các tín đồ, con người đã tạo ra một vị Thần khác. Thần Mặt Trời là vị Thần tối cao, luôn khoan dung độ lượng. Người ta nói rằng khi con người bị buộc phải từ bỏ gốc rễ của mình để trôi dạt và tìm kiếm một nơi khác mà gieo trồng hy vọng của sự sống, Thần Mặt Trời đã Đưa đẩy con tàu của họ vào cánh cổng của Ngài. Ngài đã cho con người thêm một cơ hội.
Tất nhiên những tín ngưỡng tin hay không tin tùy thuộc vào mỗi người thôi. Dạ Sở Kỳ cũng không đi theo đạo, vị Thần Mặt Trời này cô cho rằng biết chỉ để có thêm chút kiến thức thôi.
Đối với các tín đồ cũng như mọi công dân trên thế giới, sau khi chôn cất thì người chết sẽ về đến Thiên Gian, sẽ được đầu thai và sống cuộc sống mới. Mà muốn người chết được đầu thai, các tín đồ tâm niệm rằng phải đem hài cốt được hỏa táng của người chết trả về với tự nhiên. Đối với tập tục này, nó đã trở nên phổ biến đối với tất cả công dân trên thế giới, dù theo đạo hay không. Vì thế "thăm mộ" thực chất chỉ là đến nơi người ta đem tro cốt trả về tự nhiên, và đến bài vị bái lễ với người đã khuất. Người ta nói rằng ý niệm kiếp này của người chết được Thần Mặt Trời giúp họ lưu lại nơi bài vị để những ý niệm đó không biến mất một cách vô dụng, do đó ai không có bài vị không được đầu thai. Vì thế đối với mọi người, việc chôn cất một ai đó biểu hiện sự căm ghét với người đã khuất, và không làm bài vị cho họ là việc hết sức xấu xa.
Dạ Sở Kỳ căn bản là đã biết cái gì mà đầu thai nó ra làm sao rồi. Dù sao cô cũng xuyên không qua đây từ cái chết, vì thế đối với các loại tín ngưỡng này có chút không quá tin tưởng.
Phía sau Thánh Đường là một cánh đồng hoa. Nó có vẻ không có bàn tay chăm sóc của con người, hay thứ nhân tạo gì đó đại loại vậy. Có lẽ tro cốt của người chết đã khiến nơi này phì nhiêu, và làm các loài hoa phân tán trong gió dừng lại ở đây có cơ hội nảy mầm.
Cánh đồng hoa này quả thật rất đẹp.
- Ba mẹ... Con gái.... đến thăm ba mẹ đây...
Xuất hiện trong đầu Dạ Sở Kỳ là hình ảnh hai vợ chồng mỉm cười, là cuộc sống gia đình ấm áp. Rồi cái đêm mưa gió ấy, cái ngày cuối cùng cô có thể gặp ba mẹ ấy, tựa như ác mộng. Tất cả mọi thứ trong quá khứ ùa về, Dạ Sở Kỳ không ngăn được mình rơi nước mắt.
Dạ Sở Hiên đứng bên cạnh em gái, đưa mắt nhìn. Anh không làm gì cả, chỉ đứng đó nhìn ra xa. Gió thổi rất mạnh. Anh thở dài.