Diệp Vân Linh lại nói tiếp: "Chúng ta cùng nhau tham gia chương trình. Hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi, sau này chuyện yêu cầu hợp tác sẽ còn phát sinh thường xuyên hơn nữa. Hay là cứ hoà bình chung sống đi."
Lục Tử Hạo lúc này dứt khoát quay mông cho Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Linh:"........" Hiện tại trẻ con đứa nào cũng khó chơi vậy à?
[Ha ha ha ha ha nhìn thấy bộ dáng Diệp Vân Linh ăn mệt vui quá, không nghĩ tới Diệp Vân Linh cô cũng có ngày này.]
[Tôi chỉ muốn nói một câu thôi. Tiểu Lục tổng, làm tốt lắm.]
[Diệp Vân Linh vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo ( không gian thì cũng trộm). Tiểu Lục tổng có lòng đề phòng không sai.]
[ha ha ha ha ha ha không hiểu sao thấy một màn này tôi cười muốn xỉu. ]
Diệp Vân Linh còn đang suy nghĩ phải dùng cách gì khuyên Lục Tử Hạo để mình giúp lấy mật mã, thật sự nếu không được hay cứ trực tiếp ra tay?
Cũng không phải không được.
Kết quả Lục Tử Hạo bên kia xảy ra vấn đề, cậu nhập thử hết tất cả các số, nhưng khoá vẫn không thể mở ra, nghi hoặc: "Sao lại không mở ra được?"
Loa trên tường lúc này lại vang lên lần nữa: "Vì để tất cả mọi người đều tích cực tham gia, số mật mã không theo thứ tự, mong các bạn tiếp tục nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ. "
Lục Tử Hạo: "..........."
Diệp Vân Linh cách camera có thể ngửi được mùi âm mưu của tổ tiết mục.
Lục Ngữ Nịnh bên kia đại khái cũng đã hiểu được không dễ dàng ra ngoài, khuôn mặt bé nhỏ tỏ vẻ uỷ khuất, dáng vẻ muốn khóc lại cảm thấy không nên khóc.
Lục Tử Hạo sắc mặt cũng hơi hơi lạnh xuống, trên gương mặt non nớt hiện rõ vẻ không vui, chung quy là còn nhỏ, khó có thể kiềm chế được biểu cảm.
Nhìn thấy em gái uỷ khuất, hốc mắt hồng hồng rưng rưng, Lục Tử Hạo mềm lòng, lại phóng ánh mắt nhìn sang Diệp Vân Linh bên cạnh.
Diệp Vân Linh thấy thái độ cậu bé như vậy, biểu tình hơi kiêu ngạo hỏi: "Thế nào, có muốn phối hợp làm nhiệm vụ không?"
Hệ thống bên cạnh nhắc nhở đếm ngược thời gian: [Chủ nhân, thời gian chỉ còn một nửa.]
Diệp Vân Linh: [Đừng có gấp. Lục Tử Hạo rất nhanh sẽ phải đầu hàng thôi.]
Lục Tử Hạo bên kia vẫn còn đang do dự rối rắm, ngước mắt nhìn Diệp Vân Linh thần sắc nhẹ nhàng, lại nói một câu: "Tôi sẽ không hôn dì."
Lời này là nói cho Diệp Vân Linh nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.
Hệ thống thúc giục: [Chủ nhân, thời gian chỉ còn 1 phút 20 giây.]
Diệp Vân Linh trả lời: "Không sao, dù sao ta đây cũng không vội."
Lời này là trả lời Lục Tử Hạo. Hệ thống nghe xong không nhịn được lấy lá cây tự vỗ trán mình, lúc này rồi chủ nhân còn muốn giả vờ cái gì không biết?
Lục Ngữ Nịnh kéo ống tay áo Lục Tử Hạo, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, em muốn đi WC."
Lục Tử Hạo sắc mặt khẽ biến.
Có thể nhìn ra được Lục Ngữ Nịnh đang cố nhịn, cặp mắt xinh đẹp to tròn ngập nước làm người ta không đành lòng.
Lục Tử Hạo vẫn đứng ở đó rối rắm, thường thường nhíu mày, chốc chốc lại nhìn trộm về hướng Diệp Vân Linh bên kia.
Đại khái đời này chưa bao giờ cậu bé cảm thấy rối rắm do dự như lúc này.
Diệp Vân Linh nói: "Nể tình nhóc là con trai kế của ta. Ta có thể hạ yêu cầu xuống thấp một chút. Nhóc làm được thì ta sẽ giúp mở khoá."
Lục Tử Hạo theo bản năng hỏi: "Yêu cầu gì?" Sau đó lại cảm thấy bản thân trả lời quá nhanh, chu chu môi bồi thêm một câu: "Nếu quá phận thì tôi không sẽ đồng ý."
Diệp Vân Linh nói: "Nhóc nói một câu "Vân Linh tỷ tỷ là người xinh đẹp mỹ lệ nhất thế giới" ta sẽ giúp nhóc mở khoá ra."
Lục Tử Hạo còn tưởng rằng Diệp Vân Linh muốn nhân cơ hội bảo mình gọi "Mẹ", hoặc là sau khi xong việc trước mặt ba nói lời hay cho dì ta.
Kết quả ai ngờ bảo cậu bé ca ngợi nhan sắc.
Nhưng tưởng tượng đến lời phải nói ra, nháy mắt mặt Lục Tử Hạo đỏ bừng, cậu thấy xấu hổ nói không nên lời.
Sao trên đời này lại có người tự luyến đến thế?
Diệp Vân Linh nhìn thấy dáng vẻ do dự của cậu bé, trêu đùa hỏi: "Thế nào? Cái này quá đơn giản phải không?"