Lục Tử Hạo ngẩng đầu nhìn cô một cái, mím môi không hài lòng với việc Diệp Vân Linh sai sử mình, lại cũng không nói gì thêm.
Nắm tay dắt Lục Ngữ Nịnh đi qua, chọn một phong bì.
Chờ đến lúc Diệp Vi Vi cũng lấy xong phong bì cuối cùng, Trương Hi Minh nói: "Hiện tại các khách mời có thể mở ra rồi, xem bản thân có chọn được căn nhà như ý của mình không."
Diệp Vân Linh mở phong bì, nhìn thấy căn nhà số năm, cảm giác quả nhiên là thế, nữ phụ ác độc tất nhiên là kém may mắn, cho dù gián tiếp qua tay thì quạ vẫn cứ là quạ.
Nhìn thoáng qua Lục Tử Hạo bên cạnh, Diệp Vân Linh đưa tấm hình trong tay qua: "Nhóc cũng không may mắn lắm."
Lục Tử Hạo nhìn thấy nhà tranh rách nát số 5, sắc mặt khẽ nứt.
Bên cạnh truyền đến tiếng hoan hô của Diệp Vi Vi và con trai, Diệp Vân Linh không cần nhìn cũng biết nhất định Diệp Vi Vi rút được căn nhà số 1 tốt nhất. Ai bảo cô ta có hào quang nữ chính.
Những người khác tâm tình cũng không tệ lắm, rốt cuộc không chọn phải nhà tranh rách nát là mừng rồi.
Nhìn thấy sắc mặt Lục Tử Hạo khó coi, Trương Duyệt Hân tiến lên vỗ vỗ vai cậu bé an ủi: " Tử Hạo ca ca, anh đừng lo. Buổi tối anh có thể sang nhà em ngủ. Nhà em là nhà vườn trái cây, có thể ăn rất nhiều loại quả."
Lục Tử Hạo bề ngoài cao lãnh anh tuấn, thời điểm không nói gì nhìn lạnh lùng, khi nói chuyện với em gái lại ôn ôn nhu nhu.
Trương Duyệt Hân từ bé đã là nhan khống thuộc nhan đảng, lại là đứa bé duy nhất trong nhà, lúc nào cũng ước mơ mình có một người anh trai lớn lên đẹp trai lại biết thương em gái như Lục Tử Hạo.
Ngoại trừ Trương Duyệt Hân thì có mấy đứa bé khác cũng mời Lục Tử Hạo đến nhà bọn họ ở. Trong khoảng thời gian ngắn có vẻ Lục Tử Hạo rất được hoan nghênh.
Diệp Vân Linh nhìn Lục Tử Hạo đang được tiểu đồng bọn vây quanh, lại nhìn sang tiểu nam chính còn chưa lớn bên cạnh cậu bé.
Cái thằng nhóc này, Lục Tử Hạo không hổ là nhân vật được hoan nghênh hơn cả nam chính trong tiểu thuyết, mới tí tuổi đã có bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt không nhỏ, ưu điểm sắp lấn át cả nam chính rồi.
Đáng tiếc người ta là một tên muội khống, một lòng một dạ chỉ dành cho việc chăm sóc em gái.
Nhớ rõ trong tiểu thuyết, nguyên chủ lúc ấy cũng bốc phải căn nhà số 5, cũng có không ít người mời Lục Tử Hạo tới nhà bọn họ ở. Lúc ấy Lục Tử Hạo cũng tính toán dẫn em gái di cư sang nhà khách mời khác.
Bất quá nguyên chủ không đồng ý, lấy lí do ảnh hưởng tới sinh hoạt người khác, từ chối lời mời của mọi người.
Đó là cốt truyện trong sách, nếu đoạn này hệ thống không yêu cầu cưỡng chế đi theo cốt truyện, Diệp Vân Linh cũng không tính toán bắt ép người ta.
Hai đứa bé nếu ở nhà người khác, một mình cô có thể tự do tự tại. Dù sao có hoàn cảnh ác liệt nào mà cô đây chưa từng trải qua, nhà tranh vẫn còn tốt chán.
"Cảm ơn mọi người, không cần đâu."
Diệp Vân Linh đang nghĩ sẽ ở một mình một nhà, nghe thấy âm thanh cự tuyệt này cực kỳ kinh ngạc.
Cái thằng nhóc muội khống này, không lo em gái không ở được à?
Lăn lộn cả ngày trời, thôn trưởng dẫn khách mời xách theo hành lý đi tìm chỗ ở của mình, có thể nghỉ ngơi một buổi trưa.
Trên đường đi có bảng chỉ dẫn, nên tìm cũng nhanh.
Sau hơn mười phút, Diệp Vân Linh và hai anh em Lục Tử Hạo đã đứng trước nhà tranh. Cô phát hiện tổ tiết mục còn tàn nhẫn hơn so với những gì cô tưởng tượng.
Một căn phòng khoảng 6-7 mét vuông, trừ bỏ một cái giường ra thì cái gì cũng không có. Để mấy cái vali trong phòng, muốn đi cũng phải lách qua kẽ hở.
Lục Ngữ Nịnh từ khi chào đời tới nay chưa bao giờ đặt chân xuống nông thôn, lúc đầu còn thấy vui vẻ, đi đường thấy cái gì cũng mới mẻ, nhìn đến hoa dại cỏ dại cũng thấy đáng yêu.
Lúc này đây đứng trước căn nhà tranh, hậu tri hậu giác biết đêm nay bọn họ sẽ phải ngủ lại nơi này, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tinh xảo như búp bê barbie tây dương bắt đầu nhíu nhíu mày, mở miệng nói: "Anh trai, em không thích ở đây. Em muốn về nhà."