Lục Mặc nhận lấy, cầm tôm viên trong tay, đưa cuốn số và cây bút cho Diệp Vân Linh.
*Diệp Vân Linh cầm bát tôm viên trong tay, cùng Lục Mặc ngồi trên ghế đá bên bờ sông. Hương vị tôm viên này rất ngon, chỉ cần nêm thôi cũng biết ông chủ đã dùng tôm tươi để làm.Diệp Vân Linh đút một viên vào miệng Lục Mặc: "Anh thử một miếng di."
Lục Mặc nhìn viên tôm đỏ au, béo ngậy, thơm phức trước mặt, không nói hai lời liền ngậm lấy, nói: "Ngon lắm."
Diệp Vân Linh hơi nhích người về phía trước, khẽ cắn môi, trong mắt mang theo ý cười hỏi: "Tôm viên ngon hơn hay em ngon hơn?"
Diệp Vân Linh gây rồi xong, cảm thấy tâm trạng rất tốt, hơi cong môi cười.Lục Mặc hỏi: "Có sợ không?"
Diệp Vân Linh lắc đầu: "Có anh ở cạnh, em không sợ.Lục Mặc mím môi: "Ý anh là trước kia."Diệp Vân Linh hơi khựng lại, ăn đến miêng tôm cuối cùng trong bát, cho vào túi nilon rồi ném vào thùng rác bên cạnh.Túi nilon đựng bát đũa dùng một lần, theo hình vòng cung, duyên dáng tiên vào trong thùng rác.
Khóe môi Diệp Vân Linh hơi nhếch lên, nói bằng giọng điệu vô cùng thoải mái: "Lúc đầu nói không sợ là chuyện không thể. Chỉ là ở trong hoàn cảnh đó, nếu không muốn bị cắn biến thành quái vật thì chỉ có thể trở nên mạnh mẽ."
"Sau này, em ngược lại có chút hưởng thụ cuộc sống kí.ch thích như thế. Đặc biệt là thời điểm lúc căn cứ mới được xây dựng, ngày nào em cũng cảm thấy mình tràn đầy năng lượng."
Nói đến đây, Diệp Vân Linh có chút hưng phấn: "Anh biết không? Căn cứ của bọn em tên là Hi Vọng. Khi đó, tận thế đột nhiên ập đến, sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ khiến phụ nữ trở thành vật phẩm có thể tuỳ ý mua bán. Về phần người già và trẻ em cũng không khá hơn là bao."
"Mạt thế tàn khốc, lương thực cạn kiệt. Khi đó, mạng người còn không đáng giá bằng một túi bánh quy, huống hồ là phụ nữ. Nhân tính mất đi, đâu đâu cũng là thi cốt. Có một khoảng thời gian, em chết lặng, từ sợ hãi lúc đầu chuyển sang chết lặng hoàn toàn. Mãi cho đến khi em gặp được thủ lĩnh, cô ấy nói muốn thành lập một căn cứ có thể bảo vệ được phụ nữ và trẻ em, em mới có động lực sống tiếp."
"Sau đó, cô ấy làm được thật. Bọn em không chỉ bảo vệ được những con người nhỏ bé yếu đuối đó, mà còn phát triển trở thành căn cứ mạnh nhất ở mạt thế. Dù thủ lĩnh là phụ nữ, nhưng cũng không ai dám coi thường cô ấy. Đương nhiên, em cũng không kém, thủ lĩnh mấy căn cứ khác nhìn thấy em cũng sợ hãi."
Lúc nói đến câu cuối cùng, Diệp Vân Linh còn không quên khoe khoang.
Những chuyện này trước đây không thể nói với người khác, đại khái là do hệ thống không còn nữa, không ai giám sát cô, một số chuyện trước đây không thể nói, bây giờ có thể kể ra.
Diệp Vân Linh kể chuyện đến nghiện, cô không ngừng kể cho Lục Mặc nghe về quá khứ, về những ngày đầu làm sao bọn cô xây dựng căn cứ, lại làm sao xua đuổi những kẻ đến gây rối, muốn chiếm địa bàn.
Nói đến chỗ cao trào, hai mắt Diệp Vân Linh sáng rực.
Lục Mặc kiên nhẫn lắng nghe những lời Diệp Vân Linh nói để hiểu về cuộc sống trước đây của cô.
Ban đêm, ánh đèn đường mờ ảo, tuy vẫn còn khá đông người qua ℓại, nhưng trừ phi nhìn kỹ, nếu không sẽ không ai phát hiện cặp đôi đang ngồi trong góc kia ℓà minh tinh và phú hào nổi tiếng.
Ngay khi Diệp Vân Linh đang kể chuyện say sưa thì đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh thay đổi.Đường phố đã không còn náo nhiệt, người ngồi bên cạnh đang cần thận lắng nghe cô nói cũng không còn nhúc nhích.
"Lục Mặc?" Diệp Vân Linh vỗ nhẹ anh, phát hiện đối phương vẫn không có phản ứng.
Ngoại trừ hai người họ ra, mọi thứ xung quanh đều tối đen như mực, giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô.
Diệp Vân Linh khẽ căn môi nói: "Nếu đã tới, sao còn không xuất hiện?"Không gian vặn vẹo, có người bước ra.
Đó là một người đàn ông có mái tóc đen dài, mặc áo choàng màu trắng, khoanh hai tay trước ngực.Đối phương có ngũ quan nổi bật rõ ràng, dung mạo tuấn tú, biểu cảm ôn hòa mang lại cảm giác rất thân thiện, giống như thiên thần giáng thể.Thậm chí cả người còn toả ra ánh hào quang thánh khiết.
Nhưng không hiểu tại sao, cảm giác đầu tiên của Diệp Vân Linh khi nhìn thấy hắn ta là hơi khó chịu.Diệp Vân Linh chậm rãi đứng lên, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?" Đối phương trả lời: "Tôi là Chủ Thần."
Giọng nói của hắn ta có cảm giác hơi méo mó, giống như được truyền đến từ một nơi rất xa.Diệp Vân Linh nói: "Ngươi chính là cục quản lý hệ thống kia à?"Chủ Thần: "Phải mà cũng không phải. Có rất nhiều cục quản lý hệ thống. Nói đơn giản thì các cục quản lý hệ thống cũng giống như quan huyện lệnh hoặc trị phù ở thời cổ đại của các cô. Nhưng Chủ Thân thì chỉ có một, nhiệm vụ của tôi chính là quản lý bọn họ."Diệp Vân Linh khóe miệng khẽ giật một cái, trong mắt mang theo vài phần khinh thường, nói: "Ý của ngươi là, ngươi giống như Hoàng Đế thời cổ đại?"Chủ Thần: "Gần như vậy."Diệp Vân Linh không chút khách khi phi nhổ: "Ta chưa từng thấy ai huênh hoang như ngươi. Sao ngươi không nói toàn bộ vũ trụ này là của ngươi luôn đi."Chủ Thần trả lời: "Cô có thể nói thế nếu cô muốn."
Diệp Vân Linh có chút không nói nên lời, đây là lần đầu tiên cô gặp được người còn không biết xấu hổ hơn cả cô.Diệp Vân Linh hỏi: "Ngươi đã làm gì Lục Mặc?"WT6SChủ Thần trả lời: "Tạm thời tính mạng của anh ta không gặp nguy hiểm, anh ta chỉ đang trong trạng thái tĩnh."Nghe nói tính mạng của Lục Mặc không gặp nguy hiểm, Diệp Vân Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói: "Ta đoán nêu ta bảo ngươi khôi phục lại cho anh ấy, ngươi sẽ không đồng ý đâu, đúng không?"Chủ thần đáp: "Đúng vậy."Diệp Vân Linh hỏi: "Vậy ngươi muôn ta làm gì?"Chủ Thần: "Tôi có thể khôi phục trạng thái cho anh ta, nhưng tôi cần cô tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, ly hôn với anh ta."
Diệp Vân Linh: "Có phải chỉ cần ta vừa ly hôn xong là sẽ quên đi chuyện của thế giới này, rồi lại tới thế giới mới để làm nhiệm vụ không?"
Chủ Thần cũng không phủ nhận: "Đúng vậy."
Diệp Vân Linh: "Vậy nếu ta nói không thì sao? Theo như ta được biết, các ngươi căn bản không làm gì được ta."
"Quả nhiên số 12345 đã đem chuyện này nói với cô." Chủ Thần vẫn thản nhiên như cũ, không thèm để ý nói: "Nhưng tôi tin cô vẫn sẽ lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì dù sao cũng không còn lựa chọn nào khác. Cô hẳn cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông của mình xảy ra chuyện gì đâu nhỉ."
Nghe đối phương nhắc tới số 12345, Diệp Vân Linh khẽ chớp mắt, đầu óc phản ứng chậm một giây mới nhận ra đối phương đang nói tới hệ thống.
Áp xuống nghi hoặc trong lòng, Diệp Vân Linh khẽ nhếch môi nói: "Thật ra con người ta đây không được vĩ đại như những người khác. Hy sinh bản thân để sau này anh ấy sẽ quên mình, sau đó kết hôn sinh con với người phụ nữ khác. Kiểu thành toàn vì tình yêu chó má ấy, ta chịu, không làm được."
Trên mặt Chủ Thần lộ ra vẻ khó hiểu: "Tại sao suy nghĩ của cô lại không giống những người khác? Nhân loại các cô không phải luôm nói trên đời này tình yêu là lớn nhất, chỉ cần người ấy được sống tốt, bản thân có ra sao cũng không sao ư?"
Diệp Vân Linh: "Đó là người khác, không liên quan gì đến ta. Suy nghĩ của ta rất đơn giản, không thể sống cùng nhau thì cùng lắm là chết cùng nhau."
"Ỏ, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy khái niệm tình yêu mới lạ như vậy." Chủ Thần không biết từ đâu lấy ra một cuốn sổ kiểu cũ và một cây bút lông vũ, bắt đầu nghiêm túc ghi chép lại.Dáng vẻ giống như một học sinh tiểu học đang nghiêm túc ghi bải.Thỉnh thoảng hằn ta lại ngẩng đầu lên hỏi Diệp Vân Linh: "Có nhiều nhân loại có quan điểm yêu đương giống cô không?"Diệp Vân Linh điều chỉnh tư thể thoải mái hơn một chút, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: "Chắc cũng không nhiều đâu. Suy cho cùng, trong tình yêu vẫn rất để ý đến chuyện thành toàn."Chủ Thần gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng để chính xác hơn, tôi sẽ phải người đi khảo sát sau."Diệp Vân Linh tò mò hỏi: "Ngươi khảo sát cái này để làm gì?"Chủ Thần: "Để hiểu rõ suy nghĩ của nhân loại các cô, lần sau lúc đặt ra nhiệm vụ, cũng đem yếu tố này vào cân nhắc, như vậy có thể làm phong phú thêm chủng loại nhiệm vụ. Càng hiểu rõ thì sẽ càng dễ khống chế các cô hơn."Trước đó, Chủ Thần vẫn luôn nói chuyện bằng giọng điệu dịu dàng và lịch thiệp, tạo cho người khác cảm giác dễ gần.Nhưng lúc nói tới câu cuối cùng, giọng nói của Chủ Thần đột nhiên trở nên sắc bén.
Thanh âm của hắn ta giông như từ âm trì địa ngục vọng lên, còn mang theo một cỗ sát khí lạnh Cùng:
"Cô không quan tâm đến mạng sống của anh ta, vậy cũng không quan tâm đến tính mạng của con trai, con gái và những bạn bè bằng hữu của cô sao? Thậm chí là toàn bộ người trên thế giới này, cũng svẽ chết vì sự ích kỷ của cô."Diệp Vân Linh vẫn dầu muối không ăn, hỏi: "Ta đến cả bản thân mình còn lo chưa xong, ngươi còn muốn lấy tính mạng của người khác ra để uy hiếp ta? Nếu chuyện đó xảy ra, vậy cũng chỉ có thể nói, đó là số mệnh của bọn họ."
Chủ Thần: "Phải không? Vậy không bằng cô tự nói cho bọn họ biết đi."
Diệp Vân Linh còn chưa kịp hiểu rrõ ý tứ của Chủ Thần thì mọi thứ xung quanh cô đã thay đổi.Cô đang đứng ở ngã rẽ đối diện trường mẫu giáo.Diệp Vân Linh biết đây là trường mẫu giáo Lục Ngữ Nịnh đang theo học.Đúng lúc tan học, Diệp Vân Linh nhìn thấy Lục Ngữ Nịnh từ trong trường đi ra. Cô bé mặc một bộ váy công chúa màu trắng, tóc búi hình củ tỏi xinh đẹp.Cô bé deo ba lô nhỏ trên lưng, trong tay còn cầm một chiếc chong chóng, chạy tung tăng về phía cô, gọi to: "Mẹ ơi, con tan học rồi."Diệp Vân Linh đang định tiến lên đón lấy cô bé, muốn cảnh cáo lần sau băng qua đường không được nhảy nhót lung tung như vậy nữa.Thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen đang từ bên trái lao qua với tốc độ rất nhanh.
Diệp Vân Linh vẻ mặt kinh hãi, vội vàng chạy về phía cô bé, muốn bảo con không được chạy.
Nhưng cô lại phát hiện cơ thể mình như bị đóng băng, hoàn toàn không thể cử động, thậm chí cũng không hét lên được.
Khoảnh khắc chiếc xe kia tông vào Lục Ngữ Nịnh, Diệp Vân Linh cảm thấy như cả thế giới đều dừng lại, hình ảnh thân thể bé nhỏ bay lên giống như được tua chậm lại trước mắt cô.
Máu trong cơ thể giống như bị rút đi toàn bộ chỉ trong nháy mắt, sau đó đông cứng lại, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp lấy, đau đớn đến mức hít thở không thông.
Diệp Vân Linh không biết cơ thể của mình có thể động đậy được từ khi nào.
Cô bước từng bước một về phía Lục Ngữ Nịnh, thân thể không ngừng run rẩy.
Cô quỳ trên mặt đất, nhìn máu tươi từ sau gáy Lục Ngữ Nịnh chảy ra, nhuộm đỏ váy trắng của con bé, thấm ướt cả cặp sách.
Chiếc chong chóng bê bết máu văng sang một bên, quay tít theo chiều gió.
Hoàn cảnh xung quanh lại thay đổi, chuyển sang phòng tập Taekwondo của Lục Tử Hạo.
Sau đó, Diệp Vân Linh lại lần nữa trải qua chuyện vừa rồi, trơ mắt nhìn Lục Tử Hạo bị huấn luyện viên đấm vào thái dương bất tỉnh nhân sự.
Đôi mắt Diệp Vân Linh không biết từ khi nào đã nhắm lại, vươn hai tay run rẩy, thấp giọng nỉ non: "Ngữ Nịnh, mẹ đưa con về nhà, mẹ đưa con về nhà..."
Tay còn chưa chạm tới Lục Ngữ Nịnh, bóng người đã biến mất.
Hoàn cảnh xung quanh lại thay đổi, chuyển sang phòng tập Taekwondo của Lục Tử Hạo.
Sau đó, Diệp Vân Linh lại lần nữa trải qua chuyện vừa rồi, trơ mắt nhìn Lục Tử Hạo bị huấn luyện viên đấm vào thái dương bất tỉnh nhân sự.
Rồi cô trải qua sự sống và cái chết của những người thân và bạn bè hết lần này đến lần khác.
Từ chú Đức đến bố mẹ chồng, đến chị Thư Nhã, Tưởng Mỹ Hàm...v...v...
Nhìn thấy tất cả mọi người "chết" trước mặt mình, Diệp Vân Linh cuối cùng cũng ngã quỵ xuống, bất lực nhìn hết thảy phát sinh.
Khi mọi thứ xung quanh lại thay đổi, một lần nữa trở lại hoàn cảnh vừa rồi, chỉ còn lại Lục Mặc bất động bên cạnh cô, Diệp Vân Linh biết mình đã quay về.Nhưng giờ phút này cả người cô đều vô lực, giống như một con búp bê vải rách nát bị giày xéo qua. Cô ngã ngồi ở đó, ngay cả ánh mắt cũng trở nên trống rỗng, hoàn toàn là dáng vẻ kinh hãi tột độ.Chủ Thần đứng ở nơi đó, nhìn xuống Diệp Vân Linh, thanh âm vẫn lạnh như băng, hỏi: "Sinh tử của bọn họ đều nằm trong tay cô. Bây giờ cô còn dám nói mặc kệ không quan tâm đến mạng sống của bọn họ nữa không?"Chủ Thần cũng không vội, chỉ ở đó lẳng lặng chờ đợi.Một giây, hai giây...WMột phút, hai phút...Ước chừng khoảng mười phút sau, Chủ Thần cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, thanh âm có chút áp bức nói: "Xem ra cô vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, cần phải tăng thêm liều lượng nữa đúng không?"Lúc này, Diệp Vân Linh vốn đang ngồi ngây người bỗng nhiên bật cười, tiếng cười kia lọt vào tai Chủ Thần rất khó chịu, hắn khẽ cau mày hỏi: "Cô cười cái gì?"Diệp Vân Linh vươn tay, lau đi nước mắt trên khoé mi, chống một tay xuống đất, chậm rãi đứng lên. Cô nhìn về phía Chủ Thần đối diện, nhếch miệng nói: "Cảm ơn ngươi, làm cho ta cuối cùng cũng hiểu ra một số chuyện.
Chủ thần hơi sững sờ: "Cô có ý gì"
Chuyện này hình như không đúng ℓắm.
Diệp Vân Linh lảo đảo đứng thẳng người dậy, nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ kiên định, tiến lên một bước, nói: "Suýt chút nữa là bị ngươi hù doạ rồi."Chủ Thần đứng đó bất động, đôi mắt hơi híp lại.Diệp Vân Linh lại tiến lên một bước: "Vạn vật trên đời đều tương sinh tương khắc, ta vẫn luôn tự hỏi tại sao trên thế giới này mình lại là trường hợp đặc biệt, tại sao ngươi không thể khống chế ta?"Chủ Thần bình tĩnh hỏi: "Cô nghĩ là tại sao?"Diệp Vân Linh trong mắt hiện lên một tia sáng ngời, cô khẳng định: "Bởi vì ta mới là cội nguồn hạch tâm của thế giới này. Không phải ngươi không muốn diệt trừ ta, mà là ngươi không thể diệt trừ ta. Nếu như ta chết đi, thế giới này có lẽ sẽ không còn nữa."Nói xong, Diệp Vân Linh nắm chặt tay, thân thể trong nháy mắt lao ra, đầm một quyền vào mặt đối phương.
Khoảnh khắc nắm đấm của Diệp Vân Linh đánh trúng đối phương, trực tiếp xuyên qua không khí, thân ảnh của Chủ Thần vỡ vụn thành từng mảnh rồi biến mất trước mắt cô.Sau đó, môi trường xung quanh cô lại thay đổi, trở về thế giới ban đầu.
Diệp Vân Linh vừa ngước mắt ℓên ℓiền nhìn thấy Lục Mặc đang gọi mình.
Cô ôm ℓấy Lục Mặc, ôm rất chặt, hận không thể vùi cả thể xác và tinh thần mình vào ℓòng anh
Lục Mặc đưa tay xoa đầu cô, hỏi: "Vừa rồi có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Diệp Vân Linh vùi đầu vào vai anh, khẽ gật đầu, thân thể vẫn còn hơi run rẩy.
Lục Mặc hôn lên tóc cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo chút ôn nhu: "Đừng sợ, có anh đây rồi."
Diệp Vân Linh hiếm khi tỏ ra yếu đuối nói: "Em không muốn đi."
Lục Mặc khom lưng, bế cô lên theo kiểu công chúa. Diệp Vân Linh dựa vào lồ.ng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lục Mặc đưa Diệp Vân Linh trở về công ty, trong văn phòng của anh có một phòng ngủ.
Lục Mặc hôn lên tóc cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo chút ôn nhu: "Đừng sợ, có anh đây rồi."
Diệp Vân Linh khẽ tựa đầu vào vai Lục Mặc: "Lục Mặc, em hơi mệt."
Nhẹ nhàng đặt Diệp Vân Linh xuống giường, đắp chăn cho cô.
Lục Mặc ngồi bên cạnh, một tay nắm lấy tay Diệp Vân Linh, dịu dàng nói: "Em ngủ một chút đi."
Diệp Vân Linh khẽ lắc đầu: "Em không ngủ được, em muốn uống nước."
Lục Mặc: "Để anh đi rót."
Một lúc sau, Lục Mặc mang một cốc nước quay về, Diệp Vân Linh hơi nhỏm người dậy uống vài ngụm, sau đó ngồi nửa người tựa vào gối, cảm giác so với trước đó đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi thấy tâm trạng Diệp Vân Linh đã ổn định, Lục Mặc hỏi: "Nếu đã không ngủ được, vậy có thể nói cho anh biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?"
Diệp Vân Linh gật đầu, kể lại cho Lục Mặc nghe tất cả những gì cô vừa trải qua.
Cô không sợ chết, nhưng cũng không phải một cỗ máy, khi đối mặt với cảnh tượng người thân, bạn bè lần lượt "chết" đi ngay trước mắt, cuối cùng tinh thần của cô vẫn sụp đổ.
Cũng may cô rất nhanh đã điều chỉnh lại, nhanh chóng hiểu được mấu chốt trong đó.
Mặc dù sự tình đã tạm thời kết thúc, nhưng tất cả những cảm xúc bị đè nén trước đó vẫn trào dâng rồi vỡ oà ra.
Sau khi nói chuyện với Lục Mặc, Diệp Vân Linh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bàn tay thô ráp của Lục Mặc đặt trên mặt Diệp Vân Linh, ngón tay cái xoa nhẹ, nói: "Bây giờ em còn khó chịu nữa không?"
Lục Mặc đưa tay xoa đầu cô, hỏi: "Vừa rồi có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Diệp Vân Linh vùi đầu vào vai anh, khẽ gật đầu, thân thể vẫn còn hơi run rẩy.
Lục Mặc hôn lên tóc cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo chút ôn nhu: "Đừng sợ, có anh đây rồi."
Diệp Vân Linh khẽ tựa đầu vào vai Lục Mặc: "Lục Mặc, em hơi mệt."
Diệp Vân Linh lắc đầu: "Không khó chịu như vậy nữa, giờ em hơi buồn ngủ."
Nói xong, cô dời vị trí của mình sang một bên, để trống một nửa giường, ý tứ khá rõ ràng.
Lục Mặc vén chăn lên, nằm xuống.
Diệp Vân Linh thuận thế vòng tay qua ôm eo anh, đem mặt mình vùi vào trong ngực anh, có lẽ là vì có Lục Mặc ở bên nên an tâm hơn rất nhiều, lát sau Diệp Vân Linh đã ngủ thiếp đi.
Chờ Diệp Vân Linh ngủ say, Lục Mặc vén chăn đứng dậy rồi cần thận đắp lại chăn cho cô.Liếc nhìn khuôn mặt say ngủ của Diệp Vân Linh, anh xoay người đi ra ngoài.Lục Mặc đi tới trước bàn làm việc, cân nhắc lại những gì Diệp Vân Linh vừa nói lúc này.Từ lúc cô nhìn thấy Chủ Thần đến khi trải qua những chuyện đó, dựa theo nội dung tường thuật lại, ít nhất cũng phải mấy tiếng đồng hồ. Mà lúc ấy anh ở bên cạnh cô, chỉ cảm thấy Diệp Vân Linh đột nhiên ngừng nói chuyện cũng không cử động.Kéo dài chưa tới một phút.Đôi mắt như chim ưng của Lục Mặc hơi nheo lại, đôi lông mày rậm khoá chặt.
Diệp Vân Linh ngủ một giấc rất say, cho đến tận lúc hừng đông.Buổi sáng, cô bị một mùi thơm đánh thức.Lục Mặc ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy Diệp Vân Linh mang dép lê của anh đi về phía này, đôi dép màu đen quá khổ so với chân cô, lúc đi có cảm giác vừa lê vừa đá.Lục Mặc vừa bày bát đũa vừa nói: "Em đi đánh răng rửa mặt trước rồi ra ăn sáng nhé."Diệp Vân Linh đáp: "Vâng."Nhón chân hôn trộm đối phương một cái, hôn xong liền trực tiếp chạy vào trong toilet.Nhìn thân ảnh chạy nhanh như thỏ kia, cảm nhận được hơi ấm còn vương trên mặt, khóe miệng Lục Mặc hơi cong lên.Tiếp tục dọn đồ ăn.Bữa sáng này, hai người đều ăn khá thoải mái, bầu không khí ấm áp và vui vẻ khiến họ tạm thời quên đi những lo lăng trước đó.Ăn sáng xong, Diệp Vân Linh ngồi trên ghế sofa gọt táo xem phim truyền hình, còn Lục Mặc thì thu dọn chén đĩa.Trong nháy mắt, Lục Mặc phát hiện hoàn cảnh xung quanh mình thay đổi.Tuyết trắng xóa, mênh mông vô bờ.Căn phòng nhỏ ấm áp lúc đầu đã biến thành dưới chân núi tuyết, một mảnh băng sơn tuyết địaNhìn về phía trước, tuyết rơi dày đặc.
Nhìn về phía sau, dãy núi phủ tuyết nối tiếp nhau cao ngất tận trong mây, cảnh đẹp của vùng sơn tuyết thu hết vào trong tầm mắt, nhưng cũng đồng thời làm cho người ta cảm thấy kính sợ và choáng ngợp.
Diệp Vân Linh cũng ở đây, trên tay cô vẫn còn cầm quả táo đang ăn dở.
Trên đầu có bông tuyết bay xuống, cô vươn tay tiếp lấy hai mảnh bông tuyết, chẳng mấy chốc đã tan chảy trong lòng bàn tay.
Nhìn về phía Lục Mặc hỏi: "Lại là ảo cảnh sao?"
Lục Mặc nhìn thoáng qua cái bát mình đang cầm trên tay cũng bị đưa tới đây, nói: "Không giống lắm, hẳn là trực tiếp xuyên qua."
Mặc dù đã biết mục đích của Chủ Thần, cũng biết khả năng cao là không thể ra khỏi nơi này, nhưng Diệp Vân Linh và Lục Mặc vẫn quyết định đi dạo xung quanh một chút.
Hai người đi bộ khoảng mười phút, ngoài tuyết và tuyết ra thì không nhìn thấy gì nữa.
Đôi dép lê trong nhà Diệp Vân Linh đang đi đã sớm bị tuyết làm ướt từ lâu.
Diệp Vân Linh rất dễ dàng tiếp nhận chuyện này, dù sao cũng đã nhìn thấy nhiều chuyện kỳ lạ, cô cũng quen rồi
Cô đi về phía Lục Mặc, hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ."
Lục Mặc chỉ nói: "Chờ xem sao."
Bông tuyết như lông ngỗng bay đầy trời rơi xuống đầu và vai hai người.
Bọn họ đều vừa ra khỏi phòng ngủ, trên người chỉ mặc một lớp quần áo mỏng manh.
Da dẻ rất nhanh đã biến thành màu tím tái, bởi vì quá lạnh, ngay cả lông tơ cũng dựng đứng hết lên
Lục Mặc ôm cô vào lòng, không ngừng dùng tay xoa lưng cô, muốn làm ấm thân nhiệt cô lên một chút.
Diệp Vân Linh cố gắng nép mình sát vào người Lục Mặc, hỏi: "Chẳng lẽ lần này hắn định đông lạnh chúng ta đến chết?
Lục Mặc nói: "Chắc là để giày vò tinh thần của chúng ta."
Trên đầu có bông tuyết bay xuống, cô vươn tay tiếp lấy hai mảnh bông tuyết, chẳng mấy chốc đã tan chảy trong lòng bàn tay.
Nhìn về phía Lục Mặc hỏi: "Lại là ảo cảnh sao?"
Lục Mặc nhìn thoáng qua cái bát mình đang cầm trên tay cũng bị đưa tới đây, nói: "Không giống lắm, hẳn là trực tiếp xuyên qua."
Mặc dù đã biết mục đích của Chủ Thần, cũng biết khả năng cao là không thể ra khỏi nơi này, nhưng Diệp Vân Linh và Lục Mặc vẫn quyết định đi dạo xung quanh một chút.
Hai người đi bộ khoảng mười phút, ngoài tuyết và tuyết ra thì không nhìn thấy gì nữa.
Đôi dép lê trong nhà Diệp Vân Linh đang đi đã sớm bị tuyết làm ướt từ lâu.
Hai chân cô đông lạnh đến tím bầm, mỗi bước đi giống như đang đạp trên mũi dao.
Lục Mặc bên kia cũng như vậy.
Dưới thời tiết tuyết ℓớn rơi dày đặc, mỗi bước đi của hai người ăn mặc mỏng manh đều tiêu hao sức ℓực rất ℓớn
Lục Mặc đoán không sai, ngay khi bọn cạn kiệt sức lực đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.Thì thân ảnh của Chủ Thần xuất hiện trước mắt Diệp Vân Linh.Vẫn là dáng vẻ tóc đen dài, áo choàng trắng quét đất đó.Gặp lại hắn, Diệp Vân Linh vẫn như cũ cảm nhận được hơi thở chỉ cần nhìn một cái là không thoải mái trên người đối phương.W166Không giống lần trước chỉ lấy ra một hình nhân ảo để lừa gạt cô, lần này Diệp Vân Linh có thể dễ dàng nhận ra đây chính là bản thể thật của Chủ Thần.
Diệp Vân Linh nhìn đối phương, đôi môi tím tái vì ℓạnh mở miệng nói: "Ta còn tưởng phải chờ một ℓát nữa ngươi mới chịu đi ra."
Chủ Thần: "Ta lo nếu ta còn không xuất hiện thì các ngươisẽ chết cóng mất."Diệp Vân Linh: "Còn ổn lắm."Lục Mặc bất động thanh sắc tiển lên hai bước, nửa bả vai chần trước người Diệp Vân Linh, làn động tác bảo hộ cô, đồng thời đánh giá người đối diện.Cũng giống như Diệp Vân Linh, ấn tượng của Lục Mặc đối với vị Chủ Thần này chẳng có gì tốt đẹp.Rõ ràng đối phương cũng khá ưa nhìn, ngũ quan cũng phù hợp với gu thẩm mỹ của người hiện đại, nhưng từ lần đầu tiên Lục Mặc nhìn thấy hắn ta đã có cảm giác bài xích nghiêm trọng.
Thậm chí còn có một ℓoại xúc động muốn tiến ℓên xé xác đối phương.
Lục Mặc rất nhanh đã giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, tiến thêm hai bước tới trước mặt Diệp Vân Linh, Khoảng cách rất gần.
Chủ Thần ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, trong mắt có chút lạnh lùng nói: "Lần trước là ta đã đánh giá thấp các ngươi, không ngờ ngươi đoán được là ta dùng hình nhân ảo xuất hiện, mới cho ngươi cơ hội chạy trốn."Diệp Vân Linh: "Ngươi nói sai rồi, lần trước không phải ngươi cho ta cơ hội chạy trốn, mà là ta cho ngươi cơ hội chạy trốn mới đúng. Lần này, ngươi đừng mơ có thể trốn tiếp."Nói tới đây, Diệp Vân Linh từ trong hai tay áo của mình lấy ra hai thanh trảo đao, mà Lục Mặc cũng từ trong tay áo sơ mi lấy ra một thanh đoàn đao, nắm chặt trên tay."Xem ra các ngươi đều đã sớm có chuẩn bị."Chủ Thần cười càn rỡ: "Cảm thấy những thứ này có thể đả thương được ta sao?"Lục Mặc cầm ngang đoản đao chắn trước mặt, trong mắt mang theo vài phần lạnh lùng nói: "Chắc là không được, nhưng vẫn phải thử mới biết."
Nói xong ℓiền chủ động xuất kích, tấn công Chủ Thần.
Tốc độ của Lục Mặc rất nhanh, vừa nhìn là biết đã trải qua huấn luyện chiến đấu nhiều năm.Nhưng cho dù anh có nhanh đến đâu thì khi con dao sắp chạm tới Chủ Thần, bóng dáng của Chủ Thần vẫn biến mất tại chỗ.Đứng phía sau Lục Mặc, Diệp Vân Linh cũng cầm hai thanh trảo đao trong tay, gia nhập trận chiến.Quét chân qua, đối phương lại lần nữa biển mất.Diệp Vân Linh và Lục Mặc hai người tả hữu giáp công cùng tấn công Chủ Thần, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn.Người tới ta đi mấy chục chiêu, nhưng đổi phương vẫn không bị tổn hại chút nào.Chủ Thần luôn có thể biến mất trước mắt họ ngay khi đao chỉ còn cách hẳn một milimet.Trong mắt hắn ta hiện lên một tia giễu cợt, giống như con mèo đang vòn chuột, chơi đùa cùng bọn họ một lát, thấy bọn họ truy đuổi cả nửa ngày còn chưa chạm được một góc áo, khuôn mặt ngạo nghễ của Chủ Thần hiện lên vẻ ngông cuồng, tự tin nói: "Ta đã nói rồi, các ngươi không làm gì được ta đâu. Con người chỉ giống như sâu kiến, sao có thể chống lại được Thần."
Diệp Vân Linh đứng tại chỗ nhảy lên hai cái, duỗi gân cốt, xoay cổ nói: "Vận động một chút, thân thể ấm áp hơn rất nhiều, đến cả chân cũng không bị đông cứng nữa."
Nói xong, cô nhìn về phía Lục Mặc hỏi: "Còn anh thì sao? Anh cảm thấy thế nào rồi?
Thấy đối phương tức giận, Diệp Vân Linh hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thậm chí còn khiêu khích nói: "Ngươi cho rằng ngươi đang khống chế chúng ta? Làm sao ngươi biết chúng ta không phải cũng đang khống chế ngược lại ngươi? Giống như bây giờ này."
Chủ Thần ánh mắt lạnh xuống, lạnh lùng nói: "Tốt lắm, rất tốt."
Chủ Thần nổi giận.
Ngay sau đó, Diệp Vân Linh cảm thấy dưới chân mình rung chuyển dữ dội.
Cô còn đang suy nghĩ, động đất à?
Nhìn xuống mặt đất, cũng không thấy dấu hiệu của vết nứt.
"Là tuyết lở." Thanh âm vừa lạnh lùng vừa từ tính của Lục Mặc vang lên.
Diệp Vân Linh nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh hiện lên vài phần ngưng trọng, liền theo đó nhìn qua.
Dãy núi tuyết cao ngất kia, đang sụp đổ dần từ trên đỉnh xuống
Âm thanh ầm ầm phát ra từ trong núi tuyết, tiếng tuyết lở cực lớn khiến cho cả vùng đất rung chuyển.
Tuyết lở.
Tuyết trên núi đang sụp đổ với tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn dồn về phía bên này.
Diệp Vân Linh muốn nắm lấy tay Lục Mặc chạy trốn
Nhưng có người còn nhanh hơn cô, Lục Mặc nắm tay Diệp Vân Linh chạy theo hướng ngược lại với tuyết lở.
Đứng trước thiên tai con người thật nhỏ bé.
Từ trước tới nay thể lực của Diệp Vân Linh luôn rất tốt, Lục Mặc cũng vậy.
Nhưng dù họ có chạy nhanh đến đâu cũng không thể kịp với tốc độ tuyết ℓở.
Nhưng dù họ có chạy nhanh đến đâu cũng không thể kịp với tốc độ tuyết lở.Hơn nữa, hai người bọn họ còn mang dép lê đi trong nhà, dép trên chân cũng đã mất từ lâu trong trận chiến lúc nãy.Bây giờ cả hai đều đang đi chân trần, chạy trên nền tuyết.Thời gian dài chạy bộ trên tuyết, chân gần như đã không còn cảm giác, hoàn toàn là chạy theo bản năng.Cho dù lần nào Lục Mặc cũng có thể tránh được hướng tuyết lở, nhưng dù vậy, cũng chỉ là tranh thủ thêm chút thời gian mà thôi.Dưới tình huống không có bất kỳ công cụ trợ giúp nào, rất khó để bọn họ có thể thoát khỏi.Lúc nhìn thấy một hang động đột nhiên xuất hiện phía trước, Lục Mặc không chút do dự năm lấy tay cô chạy vào trong đó.
Gần như ngay khi họ vừa chạy vào, tuyết ℓở quét ngang qua cửa hang động
Cửa hang giúp ngăn chặn bớt một phần lớn tuyết, nhưng cũng không phải hoàn toàn.Đống tuyết khổng lồ từ cửa động vọt vào, những mảng chạy ở phía trước, đều bắn vào người Diệp Vân Linh và Lục Mặc.Diệp Vân Linh có thể cảm giác được bông tuyết dọc theo cổ áo chạy vào trong, tiếp xúc với thân thể đang nóng bừng vì mới chạy xong của cô, lập tức hóa tan thành nước.Nhưng lúc này Diệp Vân Linh cũng không có thời gian để sửa sang lại.Lục Mặc kéo Diệp Vân Linh tiếp tục chạy vào trong hang.Trong sơn động tuy rằng không có tuyết nhưng mặt đất cũng không bằng phăng mềm mại, hai người dẫm chân trần chạy lên.Chỉ một lát sau, trên chân hai người đều xuất hiện những vết thương
Nhưng lúc này bọn họ cũng không còn tinh lực để quan tâm.
Trong hang không tối hẳn nhưng cũng không sáng ℓắm, chỉ đủ để miễn cưỡng nhìn thấy đường đi
Dù vậy nhưng thỉnh thoảng họ vẫn nhận ra đạp trúng cái gì đó.
Sau khi chạy được một lúc, tuyết phía sau không còn theo kịp nữa.
Diệp Vân Linh và Lục Mặc nhìn giao lộ đã bị phong bế.
Diệp Vân Linh nhìn về phía đối phương nói: "Chúng ta đi lên phía trước xem nhé?"
Lục Mặc gật đầu: "Ừ."
Hai người nắm tay nhau đi về phía trước, thân nhiệt vừa mới ấm lên được một chút nhờ chạy bộ giờ lại nhanh chóng giảm xuống theo rét lạnh xung quanh.
Rõ ràng bốn phía không có lỗ thông hơi nhưng gió lạnh vẫn cứ không ngừng ập vào người họ.
Những đau đớn trước đó bị xem nhẹ giờ đây giống như được khuếch đại. Trong một khoảng không gian chật hẹp như thế này, các giác quan giống như bị phóng đại lên gấp mười lần, thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của hai người.
Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, Diệp Vân Linh vươn tay ngăn cản hành động một tay cởi cúc áo của người nào đó, giọng hơi run rẩy nói: "Chỉ có một cái áo sơ mi mỏng manh, cho dù anh có cởi cho em thì cũng không ấm thêm được bao nhiêu. Anh cứ mặc đi."
Lục Mặc dừng lại một giây, sau đó vươn tay, cánh tay rộng lớn ôm cả người cô vào lòng.
Diệp Vân Linh cũng thuận thế dựa vào trong ngực anh, hai người ôm nhau sưởi ấm, tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Vân Linh hỏi: "Anh nghĩ chúng ta có còn ở trên trái đất không?"
Lục Mặc: "Anh cũng không rõ lắm."
Cho tới bây giờ, không có gì có thể chứng minh rằng bọn họ vẫn còn ở trên trái đất, và cũng không có bằng chứng nào cho thấy bọn họ không ở trái đất.
Càng đi sâu vào bên trong, ánh sáng càng yếu, cho đến khi không còn bất kỳ ánh sáng nào nữa.
Ở nơi giơ năm ngón tay trước mặt cũng không thể nhìn thấy, bọn họ dường như đã rơi vào bóng tối vô tận.
Như để chứng thực suy nghĩ của hai người, chân vốn đang bước đi trên mặt đất, nhưng một giây tiếp theo đã giẫm vào khoảng không.
Cả hai rơi thẳng xuống với tốc độ cực nhanh.
Lục Mặc từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm tay Diệp Vân Linh, vừa cảm nhận được thân thể của mình đang ngã xuống, hai tay tôm chặt cô vào lòng.
Trong bóng tối, hai người không thể nhìn thấy mặt nhau, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
Trong bóng tối truyền đến thanh âm của Lục Mặc: "Sợ không?"
Diệp Vân Linh nói: "Em không sợ."
Cô thực sự không sợ, ngay cả khi chỉ có một mình cô cũng không sợ, huống chi bây giờ còn có Lục Mặc đang ở bên cạnh cô.
Nếu nhất định phải chết, vậy cùng Lục Mặc chết chung một chỗ cũng tốt, ít nhất lúc nằm dưới đất, cô cũng không cô độc.
Cô vốn tưởng bọn họ sẽ cứ như vậy mà rơi xuống, kết quả trong nháy mắt phát hiện bên ngoài là một mảnh sáng ngời.Hai người cùng ngã xuống mặt đất.Diệp Vân Linh vươn tay ra ngăn cản ánh sáng mạnh gây ra cảm giác khó chịu cho mắt, chờ thích ứng được khoảng hai giây sau cô mới bỏ tay xuông, đồng thời cũng thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.Không còn ở nơi thiên địa băng tuyết lúc trước, lần này bọn họ đã tới sa mạc nóng bỏng.Nhiệt độ cao như lửa hết lần này đến lần khác đánh vào cơ thể và tinh Thần Diệp Vân Linh.Chỗ mông tiếp đất nóng đến mức da thịt sắp phồng rộp.Vừa mới trải qua cực hàn, lại bị đẩy thẳng tới nơi cực nóng.
Cho dù là Diệp Vân Linh thì lúc này cũng không thể chịu đựng được.
Cô vội vàng chống tay xuống đất đứng ℓên, động tác đơn giản như vậy thôi cũng trực tiếp đốt ℓòng bàn tay cô thành một vết phồng rộp ℓớn.
Lục Mặc nắm lấy tay cô kiểm tra, khi nhìn thấy vết phồng rộp lớn trên đó, trong đôi mắt sâu thâm thuý tràn đầy vẻ đau lòng.Diệp Vân Linh rút tay về, nở nụ cười yếu ớt tỏ ra không thèm để ý, nói: "Em không sao đâu."Hai người nhìn về bốn phía, xung quanh là một vùng sa mạc vô tận.Cố gắng đi về phía trước một đoạn nữa, nhưng vẫn không có gì.Chân trần dầm trên cát chẳng khác nào đang đi trên lò lửa.Dấu chân trên sa mạc nhanh chóng bị gió cát vùi lấp.Mặt trời trên đầu chói chang, gió cát bốn phía giống như vô số mũi dao nhỏ cứa vào mặt họ.Cảng đi về phía trước, Diệp Vân Linh cảm thấy độ ẩm trong thân thể mình như đang bị hút hết ra ngoài.Môi bắt đầu khô nứt, tốc độ đi lại càng lúc càng chậm, mỗi bước đi đều nặng nề như có ngàn cân đè lên chân.
Mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, chảy xuống má rồi thấm vào quần áo.Diệp Vân Linh đi được một đoạn, lảo đảo một cái suýt ngã, may mà Lục Mặc giữ cô lại.WICô ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt Lục Mặc cũng không được tốt lắm.Khuôn mặt vốn anh tuấn kia bị phơi nắng đến đỏ bừng.Đáy mắt Lục Mặc mang theo vẻ quan tâm, hỏi: "Em có sao không?"Diệp Vân Linh hơi đứng thăng người dậy, nói: "Em không sao, em ngược lại muốn xem xem hän ta còn có thể nghĩ ra chiêu gì nữa, có bản lĩnh thì giết em luôn đi."Nói xong, Diệp Vân Linh vừa mới đứng lên lại suýt chút nữa ngã xuống, cả người tựa hồ có chút yếu ót.Diệp Vân Linh vẫn mạnh miệng: "Không sao, em vẫn ổn."
Như để chứng minh mình thực sự không sao, Diệp Vân Linh kiên định đi về phía trước hai bước.
Kết quả là vừa bước đi, cô đột nhiên bị một sợi dây thừng trói lại, không cử động được.
Sự việc diễn ra quá nhanh, ngay cả Lục Mặc cũng không phản ứng kịp
Lục Mặc tiến lên hai bước, cố gắng cởi trói cho Diệp Vân Linh, nhưng anh còn chưa kịp lại gần thì đã bị một bức tường trong suốt bắn trở lại.
Cả người nặng nề ngã trên mặt đất, lòng bàn tay trượt trên cát, tạo ra mấy vết xước rất sâu, nhưng lúc này Lục Mặc cũng không còn tinh lực để quan tâm.
Anh lại tiếp tục đứng dậy và đi về phía trước, nhưng vẫn bị dội ngược trở lại.
Xung quanh Diệp Vân Linh như được dựng lên một bức tường vô hình nhưng nặng nề.
Lúc này Lục Mặc cảm giác không gian có sự biến động, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy phía xa xa, một bóng người lấy tốc độ cực nhanh đang lao tới đây
Mỗi một lần chớp mắt, bóng dáng của đối phương lại gần hơn mấy chục mét.
Chỉ trong vài nhịp thở, Chủ Thần đã xuất hiện trước mặt Lục Mặc.Diệp Vân Linh lúc này hai tay bị trói chặt, hoàn toàn không thể thoát ra khỏi kết giới trong suốt kia, thấy Chủ Thần lại xuất hiện, nói thẳng: "Ngươi không giết được ta, chỉ có thể làm những chuyện bỉ ổi này thôi sao?"Đối mặt với khiêu khích của Diệp Vân Linh, Chủ Thần không chút để ý nói: "Ta không giết được ngươi, nhưng lại có thể làm cho ngươi đau đớn đến không thiết sống."Theo lời hắn nói, sợi dây thừng đang trói Diệp Vân Linh không ngừng co rút lại.Đau đớn khiến cô nhíu mày thật sâu, nhưng dù như vậy, Diệp Vân Linh vẫn không hừ một tiếng, cắn chặt môi dưới chịu đựng.Thấy Lục Mặc còn muốn tiến lên, Chủ Thần không chút khách khí nói: "Nếu ngươi dám tiến lên một bước, ta sẽ khiến cô ta sống không bằng chết."Hắn vừa nói xong, Diệp Vân Linh vốn đang ở trên mặt đất, lập tức bay lên không trung, cả người giống như bị treo lên.Những lời Chủ Thần vừa nói đã trực tiếp áp chế Lục Mặc, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia, lông mày của anh nhíu chặt lại.Giỏ cát trên không trung càng lúc càng lớn, Diệp Vân Linh không mở nổi mắt, da mặt cô càng thêm đau đớn.Diệp Vân Linh vẫn nở nụ cười, nói: "Em không sao đâu, hắn ta cũng chỉ có chút thủ đoạn này thôi mà."Nụ cười kia thoạt nhìn có chút gượng gạo, hiển nhiên sợi dây thừng trói chặt đối với cô mà nói cũng không phải không có cảm giác."Ngươi có chọc giận ta cũng chẳng có ích gì đâu." Đối với khiêu khích của Diệp Vân Linh, Chủ Thần không thèm để vào mắt, nói: "Ngươi không quan tâm đến sinh mạng của mình, nhưng cũng phải xem anh ta có đồng ý không đã."Khuôn mặt tuấn tú mang theo vài phần lạnh lùng của Lục Mặc lúc này Cạnh như băng: "Thả cô ấy ra, để ta đến."Chủ Thần đột nhiên cười như điên, nói: "Lục Mặc ơi là Lục Mặc, đã trải qua bao nhiêu kiếp mà ngươi vẫn cứ si tình như vậy."Ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm của Lục Mặc hơi loé lên, hỏi: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"Chủ Thần không trả lời câu hỏi của Lục Mặc: "Ta có ý gì không quan trọng, bây giờ người buộc phải lựa chọn. Ngươi chủ động hoàn thành nhiệm vụ hay là chờ xem cô ta bị tra tấn đến chết."Nói xong ngón tay hắn hơi giơ lên, sợi dây thừng trên người Diệp Vân Linh lại siết chặt thêm một vòng, đây là sự uy hiếp trắng trợn đối với Lục Mặc, bắt anh phải chọn một trong hai.Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Lục Mặc khẽ nheo lại, hai tay nắm chặt, hơi nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vì sao phải ép chúng ta ly hôn?""Thấy người si tình như vậy, ta cũng không đành lòng." Chủ Thần hơi nâng tay lên, tâm tình khá tốt nói: "Được rồi, vì hôm nay tâm trạng của ta khá tốt nên ta sẽ không ép ngươi ly hôn nữa."Lục Mặc hỏi thăng: "Ngươi muốn làm gì?"Chủ Thần: "Giao tiếp với người thông minh có khác, nói chuyện cũng không cần phải vòng vo. Ngươi có thể không cần ly hôn, nhưng phải trả lời một câu hỏi của ta."Lục Mặc hơi híp mắt nói: "Câu hỏi gì?"
Chủ Thần: "Trong trời đất bao la này, ta có phải Thần của vũ trụ này hay không?"Lục Mặc nhìn Diệp Vân Linh đang bị treo trên không trung, nói: "Ngươi thả Vân Linh ra trước."Chủ Thần khẽ nâng cầm lên: "Ngươi nghĩ mình đủ tư cách để ra điều kiện với ta sao?"Lục Mặc vẫn vô cùng cố chấp: "Hoặc là thả cô ấy ra, hoặc là tất cả chúng ta cùng chết."Lời đe doạ này đối với Chủ Thần thực sự không đáng kể gì.Hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Tốt nhất là ngươi đừng có lừa gạt ta, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận."Nói xong hăn vẫy tay một cái, Diệp Vân Linh đang treo trên không trung bay về phía Lục Mặc theo hình đường cong parabol.
Lục Mặc vội vàng xông tới, giơ hai tay ra đỡ lấy Diệp Vân Linh, trọng lực rất lớn trực tiếp đập xuống người anh, lùi về phía sau mấy bước, cuối cùng ngã xuống bãi cát.Cách một lớp quần áo mà anh vẫn có thể cảm nhận được sau lưng đang bị cát ăn mòn da thịt.Bất quá lúc này anh lại không có cảm giác gì, vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, kiểm tra thân thể Diệp Vân Linh, lo lắng hỏi: "Em có đau ở đâu không? Để anh xem, có bị thương ở chỗ nào không?"Anh đưa tay muốn còi dây thừng trên người Diệp Vân Linh nhưng lại phát hiện thứ này trói Diệp Vân Linh chặt đến mức không có một nút thắt.Lục Mặc lấy đoàn đao ra, cắt đứt dây thừng.Diệp Vân Linh cử động cổ tay, đứng dậy, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn về phía Chủ Thần, dáng vẻ tựa hồ như tuỷ thời có thể đối chiến với Chủ Thần bất cứ lúc nào.Lục Mặc cũng bất động thanh sắc chắn trước người Diệp Vân Linh, tư thế bảo hộ.Chủ Thần nhìn động tác của hai người bọn họ, chỉ cảm thấy buồn cười, lnói: "Nếu muốn đối phó với các ngươi thì ngay cả năng lực phản kháng các ngươi cũng không có."
Nói xong, hắn ta đưa mắt nhìn Lục Mặc, nói: "Bây giờ đến lượt ngươi trả lời câu hỏi của ta."
Lục Mặc ngẩng đầu: "Hỏi cái gì?"
Chủ Thần hơi ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vài phần ngạo nghễ, nói: "Vừa rồi ngươi hỏi ta vì sao nhất định phải ép các ngươi ly hôn, vạn vật trong vũ trụ đều có quy luật của nó, kết cục của hai người các ngươi vốn nên như thế. Ta thân là chúa tể của vạn vật, là Thần của vũ trụ này, dù sao thì nhiệm vụ của ta là sắp xếp mọi thứ về đúng vị trí của nó."
Lục Mặc nhìn người đứng cách đó không xa, rõ ràng là gần như vậy, nhưng giọng nói của hắn giống như là từ bốn phương tám hướng truyền đến. Lục Mặc cảm thấy như thể mình đang bị bao vây xung quanh.Anh vòng tay ôm lấy Diệp Vân Linh, rất cảnh giác nhìn Chủ Thần, hỏi: "Rốt cuộc thì ngươi muốn nói cái gì?"Chỉ thấy Chủ Thần nói tiếp: "Ta chỉ cần người trả lời câu hỏi của ta, trong vũ trụ bao la này, ta có phải là Thần của vũ trụ này hay không?"Nói xong còn nhìn thoáng qua Diệp Vân Linh, cố ý bồi thêm một câu: "Suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng trả lời."Ý tử uy hiếp trong lời này vô cùng rõ ràng.Ngay khi Lục Mặc đang chuẩn bị mở miệng, một quả chanh đang bay về phía bên này với tốc độ cực nhanh, chính là hệ thống của Diệp Vân Linh.
Nó vừa bay vừa hét, nhưng Lục Mặc không thể nghe rõ nó nói cái gì.Lúc sắp bay tới, anh thấy nó "phanh một cái đụng vào bức tường trong suốt rồi bật lại ra sau.Chủ Thần không thèm quay đầu lại, có chút khinh thường nói một câu: "Thứ không biết sống chết."Sau đó hắn búng tay một cái, hệ thống biến mất tại chỗ.Tất nhiên Diệp Vân Linh cũng nhìn thấy nó, đồng thời nhớ tới thông tin biết được từ chỗ Chủ Thần trước đó, hệ thống thật sự không phản bội cô.
Đang định lên tiếng thì thấy hệ thống bị bắn ra ngoài.Sau đó cô nhìn thấy hệ thống biến mất ngay trước mắt mình, Diệp Vân Linh có thể cảm giác được lần này nó không phải chỉ tạm thời rời đi, mà là biến mất thực sự.Hệ thống 12345 đã....... bị giết.Chỉ cần búng tay một cái, thì đã không còn.Diệp Vân Linh cảm thấy da đầu tê dại, giống như trong cơ thể có thứ gì đó mất đi.Trong khoảng thời gian này ở chung với hệ thống, tuy rằng nó ồn ào ẩm ĩ, thậm chí thời gian trước còn cảm thấy nó có ý xấu. Nhưng Diệp Vân Linh chưa bao giờ muốn nó thật sự biến mất.
Diệp Vân Linh tức giận nhìn Chủ Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: " Nó không phải là người i của ngươi sao? Sao ngươi có thể đối xử với nó như vậy?"Chủ Thần không thèm để ý chút nào: "Bất quá chỉ là một đống dữ liệu mà thôi, dữ liệu thì sao có thể xem là con người."Giọng điệu nhẹ nhàng giống như đang thảo luận về thời tiết hôm nay.Thậm chí trong mắt hân ta, sự biến mất của hệ thống cũng không quan trọng bằng thời tiết.Có lẽ là nhận ra Diệp Vân Linh đang phẫn nộ, Chủ Thần lại nói tiếp: "Thứ như thế, ta có thể tạo ra cả ngàn vạn. Mà ta thân là chủ thần, đừng nói là một phần dữ liệu, cho dù ta muốn hủy diệt cả một thế giới cũng có thể."Diệp Vân Linh hơi híp mắt lại, cảm giác đau đớn trên cổ tay còn chưa biến mất, cô nhìn về phía Chủ Thần nói: "Thần? Ngươi mà là thần gì? Nếu ngươi nói mình là thần, vậy ngươi có thể tạo ra một tảng đá lớn chính mình nhấc không nổi không?"Chủ Thần: ""Không được chứ gì, ngay cả việc này cũng không làm được mà còn dám nhận mình là thần. Nếu làm được, vậy thì ngay cả một hòn đá cũng không nhấc nồi, vậy thì càng không phải là thần." Trên mặt Diệp Vân Linh nở nụ cười đầy châm chọc, nói: "Loại người như ngươi, chỉ biết dùng thủ đoạn để uy hiếp người khác, chẳng khác gì một thứ rác rười. Không, ngươi còn tệ hơn cả rác rười. Ngươi là con rệp ở trong cống rãnh, là cặn bẩn trong bể xí tự hoại."
Chủ Thần sắc mặt ngày càng khó coi: "Ngươi đang tự tìm đường chết."
Câu nói cuối cùng kia nghe giống như vọng ra từ địa ngục, vừa quỷ dị vừa âm trầm.
Bầu trời vốn đang trong xanh, đột nhiên một đám mây đen rất lớn từ đâu trôi đến.
Mây đen che khuất mặt trời, vạn vật trở nên u ám.
Không dừng lại ở đó, gió lớn cũng bắt đầu nổi lên, cát vàng trên mặt đất bốc lên cuồn cuộn, thổi mạnh đến mức người ta không thể nào mở mắt.
Sợi dây thừng trên người Diệp Vân Linh không biết đã rơi ra từ lúc nào, Lục Mặc nắm chặt lấy tay cô, lúc này trên khuôn mặt tuấn mỹ kia chỉ còn lại vẻ lo lắng cùng căng thẳng.
Cuồng phong không ngừng đem Diệp Vân Linh cuốn vào bên trong, mặc dù Lục Mặc đã liều mạng giữ lấy cô, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Vân Linh bị cuốn đi.
Sau khi Diệp Vân Linh bị gió cuốn đi, trận cuồng phong kia cũng biến mất ngay lập tức, khiến Lục Mặc ngay cả phương hướng đuổi theo cũng không có.
Lục Mặc cả người suy sụp ngồi bệt xuống đất, phảng phất như đã hoàn toàn mất đi sinh mệnh vào giờ phút này. Thế giới của anh cũng giống như mây đen trên đỉnh đầu, không còn thấy ánh mặt trời.
"Đây là cái giá phải trả cho việc đối địch với Thần." Thanh âm của Chủ Thần vang lên sau lưng anh, vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng không ai với tới nổi đó: "Muốn gặp lại cô ta thì đơn giản thôi. Trả lời câu hỏi của ta vừa nãy. Trong trời đất bao la này, ta có phải Thần của vũ trụ này không?"
Lục Mặc chống hai tay lên mặt đất, lòng bàn tay đầy cát, đầu cúi xuống nhìn không rõ biểu cảm trên mặt, nhưng lại có thể cảm nhận được từ trên người anh bầu không khí bi thương đang lan tràn.
Anh chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, xoay người nhìn về phía Chủ Thần đứng cách đó mấy mét, đôi mắt đen sâu thẳm kia có chút trống rỗng, hiện lên vẻ nguy hiểm.
Chủ Thần lại hỏi: "Trả lời ta, trong vũ trụ bao la này, ta có phải là Thần của vũ trụ này hay không? Chỉ cần ngươi trả lời ta, ta sẽ để cho ngươi gặp lại cô ta."
Lục Mặc khẽ cắn m.ôi dưới, đôi mắt thâm thúy kia nhìn thẳng vào người trước mặt, không để ý đến sự bức ép của hắn, gằn từng chữ nói: "Ngươi quá nóng vội."
Chủ Thần hơi híp mắt hỏi: "Ngươi không muốn cứu cô ta sao?"
Lục Mặc nói: "Nếu như ngươi không nóng vội như vậy, thì có lẽ âm mưu của ngươi đã thành công rồi. Đáng ra ngươi nên kiên nhẫn hơn một chút, bày ra bố cục lâu như vậy, cuối cùng lại không kiên nhẫn nổi."Chủ Thần hỏi: "Ý ngươi là gì?"Lục Mặc đáp: "Ta vẫn luôn kỳ quái. Ngươi không thể giết Vân Linh vì cô ấy là nguồn gốc cốt lõi của thế giới này, nhưng tại sao ngươi lại không giết ta mà thay vào đó lại buộc chúng ta phải ly hôn? Nếu một bên góa bụa, cuộc hôn nhân này tự nhiên sẽ mất đi, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ chính."
Chủ Thần hỏi: "Vậy ngươi nghĩ tại sao?"
"Đương nhiên là bởi vì ta cũng không thể chết được."
Ánh mắt Lục Mặc có chút sắc bén, nói: "Ta đoán hai người chúng ta đều không phải người bình thường, sự tồn tại của chúng ta đối với ngươi là uy hiếp, hoặc là sau khi chúng ta ly hôn có thể tạo ra năng lượng gì đó. Cho nên ngươi mới sốt ruột bức bách chúng ta như vậy. Chỉ là ta vẫn chưa nghĩ ra, ta có thể sinh ra loại năng lượng gì."
"Sau này, ngươi không ép chúng ta ℓy hôn nữa. Ngược ℓại cứ cố chấp hỏi ta ngươi có phải ℓà Thần của vũ trụ này hay không. Sự bức bách của ngươi ℓàm ta nhớ tới nghi ℓễ chuyển giao của một số đại gia tộc khi thay đổi người cầm quyền. Cần phải ở trước mặt mọi người, thừa nhận vị trí của đối phương, như vậy nghi thức bàn giao mới xem như hoàn thành. Nếu chỉ có như vậy thôi thì ta cũng không thể nghĩ ra ℓý do tại sao, nhưng ta nhớ đến sự xuất hiện của hệ thống."
"Lúc nó bay qua, ta có cảm giác nó đang muốn truyền đạt tin tức gì đó, nhưng ở quá xa, ta không nghe thấy, chỉ nhìn thấy nó vẫn luôn há miệng hô to. Mãi đến khi vừa rồi ngươi sốt ruột, làm Vân Linh biến mất để uy hiếp ta, sau đó lại không ngừng ép hỏi. Cuối cùng ta cũng hiểu được lúc ấy hệ thống hô cái gì."Chủ Thần trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có chút hoảng loạn không dễ phát hiện ra, hỏi: "Cái gì?"Lục Mặc: "Theseus."
Lục Mặc nhìn Chủ Thần, ánh mắt đầy kiên định: "Nhà sử học La Mã Pℓutarch đã ghi ℓại: vào thế kỷ thứ nhất sau Công nguyên, có một con tàu tên ℓà Theseus được đóng để chu du đến nơi xa nhất mà con người có thể biết đến ℓúc bấy giờ. Trong suốt cuộc hành trình, các bộ phận của nó ℓần ℓượt hư hỏng và phải sửa chữa, thay thế rất nhiều ℓần. Người ta phải thay hết những cánh buồm, dây thừng, ván ℓót, thậm chí ℓà mỏ neo..v..v.. Đến ℓúc về ℓại nơi xuất phát, người ta phát hiện ra tất cả các bộ phận trên tàu đều đã được thay thế. Vậy nó có còn ℓà con tàu Theseus nữa không? Hơn nữa, nếu ai đó ℓấy những bộ phận cũ của nó rồi đóng thành một con tàu khác. Vậy đâu mới ℓà tàu Theseus thật sự, ℓà con tàu được đóng ℓại từ tất cả các bộ phận nguyên bản, hay con tàu mới với các bộ phận đã được thay thế hoàn toàn?"
"Sau này, có người mở rộng vấn đề này ra xa hơn. Ví dụ, sau khoảng bảy năm tất cả các tế bào trong cơ thể con người đều thay đổi. Vậy nếu tất cả các tế bào trong cơ thể thay đổi, bạn có còn là bạn nữa hay không? Hơn nữa, nếu ai đó sử dụng những tế bào cũ đó để tái tạo lại "bạn", thì đâu mới là bạn thật sự, là bạn được tạo ra từ những tế bào cũ hay bạn với các tế bào mới?"
Sắc mặt Chủ Thần trở nên xấu đi, trong mắt lộ ra vẻ không vui nói: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Trong đôi mắt lạnh lùng lãnh đạm của Lục Mặc hiện lên một tia hàn quang: "Ngươi nói xem, giữa hai chúng ta, ai mới là chủ thần chân chính đây?"
Đáy mắt Chủ Thần tràn đầy vẻ sắc bén, trong mắt dâng lên vài phần địch ý, cuối cùng vung tay hướng về phía Lục Mặc quét một trận cuồng phong, giận giữ quát: "Câm miệng."
Trận cuồng phong này nhanh và mạnh hơn gấp mười lần so với trước đó, nhìn từ xa giống như có một cỗ năng lượng muốn huỷ thiên diệt địa bên trong.
Nếu một người bị cuốn vào cơn lốc xoáy mạnh như vậy, rất có thể người đó sẽ bị xé tan thành từng mảnh ngay lập tức.
Lục Mặc lại không mảy may bận tâm, thản nhiên nói: "Trước đó ta đã nói rồi, ngươi quá sốt ruột."
Cuồng phong quét qua người Lục Mặc, bao trùm toàn bộ cơ thể anh.