Dương Diệp bên kia chỉ vào Lục Ngữ Nịnh cười nhạo: "Đồ ngu ngốc, không phải chỉ có một cục đá à, cũng có thể sợ thành như vậy, đúng là đồ ngu ngốc."
Diệp Vân Linh xem xét Lục Ngữ Nịnh một lúc, hỏi: "Có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Lục Ngữ Nịnh khóc không ra hơi, thở hổn hển, trả lời cũng đứt quãng không trọn vẹn thành câu.
Thợ quay phim thấy không khí không đúng lắm, vội nhanh chóng nhắn cho đạo diễn bảo ông ta mau tới đây.
Tình hình này không phải sắp đánh nhau tại chỗ đấy chứ?
Tưởng Mỹ Hàm sau một màn như vậy, tâm tình cũng không tệ, nói: "Diệp Vân Linh à, tôi thấy đứa bé này nhà cô cũng nhát gan quá rồi đấy. Từ lúc bắt đầu quay hình đến bây giờ cũng không thấy nó nói được mấy câu, không phải bị bệnh tự kỷ đấy chứ? Trẻ con vẫn nên là to gan một chút mới tốt, tính cách hoạt bát thì hơn, thế mới dễ có bạn bè chơi cùng. Huống hồ cô cũng chuyện bé xé ra to thật đấy, nước sông này yếu lại cạn như vậy, kể cả có ngã xuống thật thì cũng không chết được. Có gì mà lo chứ."
Lúc Tưởng Mỹ Hàm nói chuyện, Dương Diệp bên cạnh vẫn luôn té nước về phía bọn Diệp Vân Linh bên này, chơi vui không biết trời đất gì nữa.
Lục Tử Hạo che trước người Lục Ngữ Nịnh, chặn gần hết nước Dương Diệp hắt. Sau khi thấy rõ em gái không bị thương gì nghiêm trọng, không nói hai lời lập tức xoay người đi về phía Dương Diệp.
Dương Diệp vẫn còn hơi sợ Lục Tử Hạo. Hai người tuy tuổi sàn sàn gần nhau, nhưng Lục Tử Hạo cao hơn Dương Diệp nửa cái đầu, nếu đánh nhau thật thì đảm bảo không phải đối thủ của Lục Tử Hạo.
Vừa rồi nó kiêu ngạo như thế đơn giản là vì ỷ vào có Tưởng Mỹ Hàm ở đây, giờ thấy Lục Tử Hạo xông đến, sợ tới mức liên tục lùi về phía sau. "Mẹ, mẹ ơi.."
Tưởng Mỹ Hàm muốn tiến lên, thì một bóng người vội chen lên chắn cô ta lại.
Diệp Vân Linh nhìn cô ta, khoé miệng nở nụ cười lạnh, nói: "Mẹ Dương Diệp à, cô không phải nói trẻ con phải hoạt bát một chút mới tốt, bọn trẻ chơi đùa với nhau thôi à? Để chúng nó chơi đi, người lớn chúng ta cũng đừng nhúng tay vào chuyện của bọn trẻ."
"Chơi cái rắm." Tưởng Mỹ Hàm mắt thấy con trai mình bị Lục Tử Hạo đè xu.ống đất, sốt ruột nói: "Thằng ranh con mày dám động vào con tao? Mày là cái thá gì?"
Nhìn Tưởng Mỹ Hàm lại muốn chen qua cô, đầu lưỡi Diệp Vân Linh đảo một vòng trong khoang miệng, lông mày nhướn lên.
Xoay người liền duỗi tay nắm lấy tóc Tưởng Mỹ Hàm, ép cô ta phải đối diện với mặt cô.
Diệp Vân Linh thanh âm không nóng không lạnh mà nói: "Cô là cái thá gì, ranh con là để cho cô gọi?"
Đau đớn làm cho Tưởng Mỹ Hàm hét lên, âm thanh vang vọng khắp thôn Vương Cổ.
Mà lúc này những người vốn nghe được động tĩnh trước đó tất cả đều đã đuổi tới đây, tới nhanh nhất là Diệp Vi Vi và Thư Nhã nhà ở gần đó nhất. Theo sau còn có tổ đạo diễn nhận được mật báo cùng với mấy người dân trong thôn chạy tới xem bát quái.
Mọi người vừa đến đã nhìn thấy Diệp Vân Linh nắm đầu tóc của Tưởng Mỹ Hàm, còn Lục Tử Hạo bên kia thì còn đang cưỡi lên người Dương Diệp, điên cuồng đỏ cả mắt đánh đối phương.
Hai mẹ con nhà này là đánh người phát điên rồi à?
Đầu tóc của Tưởng Mỹ Hàm bị nắm chặt, cô ta cố gắng dùng sức cấu véo moi cái bàn tay đang nắm đầu mình ra, nhưng năm ngón tay giống như năm cái đinh sắt mà siết chặt da đầu cô ta, moi cũng moi không ra nổi, da đầu bị siết đau đến tê dại, ngũ quan khuôn mặt cũng bị kéo cho méo mó biến dạng theo.
Đạo diễn Tần sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Xảy ra chuyện lớn rồi.
Vội sai người tới tách bọn họ ra.
Diệp Vân Linh lạnh mặt nhìn xung quanh: "Ai dám qua đây tôi đánh luôn."
Ánh mắt lạnh băng như đao phủ, rõ ràng chỉ là một cô gái nhìn yếu ớt mỏng manh, nhưng lại doạ cho mấy người đàn ông xung quanh sợ không dám nhúc nhích.