Ngày đám cưới diễn ra, cậu không nói gì bí mật đặt một bộ tóc giả của nữ, vận váy cưới trắng.
Hắn không biết gì, nhân viên khó hiểu nhìn cậu, Sở Tiêu cười bảo:”Muốn cho anh ấy một bất ngờ nhỏ”
Nhân viên hiểu ý lập tức giúp cậu trang điểm, vận váy cưới.
Nhìn thấy cậu vận váy cưới trắng bước vào nhà hàng, Bạch Lâm hét lên:”M* n*”
Sau đó rút vội điện thoại ra gọi cho cậu, cậu vẫn chưa bắt máy đối phương chỉ mặt cậu hét:”Đợi đó cho tôi, em ấy đến nhất định sẽ đá cô ra khỏi đây”
Mẹ cậu đứng dậy hỏi:”Đó là vợ con đó, con không nhận ra thực ấy à?”
Bạch Lâm đáp ngay:”Đó không phải, Tiêu nhi xinh hơn cô ta, nhìn như yêu quái vậy”
Cậu bất lực đỡ trán, tiến đến hỏi:”Anh muốn ăn đánh không?”
Bạch Lâm lạnh nhạt bảo:”Cô né xa tôi ra, tôi không muốn người tôi dính mùi của cô, dính rồi em ấy sẽ không vui”
Cậu cười lạnh vén váy cưới lên rút khẩu súng lục dắt dưới chân ra chỉa vào đầu anh nói:”Cho anh nói lại đó”
Hắn cởi cúc áo rút khẩu súng bên thắt lưng ra chỉ vào đầu cậu, không ai nhường ai, quan khách cũng hơi run rồi, đi đám cưới mà còn nhìn cận cảnh chỉ súng vào đầu nhau trên sân khấu.
Đúng lúc quản gia đẩy cửa chạy vào vừa chạy vừa bảo:”Thiếu gia, thiếu gia, chồng cậu vừa gọi cho cậu”
Sở Tiêu nhận lấy máy khi quản gia đưa ra, Bạch Lâm hơi nghi ngờ, cậu hét lên:”C* m* n* nhà anh, tôi từ hôn cho anh xem”
Bạch Lâm tức thì ôm lấy cậu, gượng cười bảo:”Đừng chạy, hôm nay em đẹp lắm”
Cậu nổi giận đấm hắn bảo:”M* n* anh vừa bảo tôi nhìn như yêu quái đó”
Bạch Lâm chịu cú đấm nhưng vẫn không buông tay, hắn nói:”Không có, là anh nhìn nhầm rồi, anh không biết là em, em trang điểm lên xinh đẹp như vậy anh không nhận ra được”
Đám cưới vẫn diễn ra bình thường, tân hôn sẽ diễn ra ở biệt thự gần biển của cả hai.
Gọi là biệt thự thực chất là một ngôi nhà cổ, trong quốc gia chỉ có mười tám ngôi nhà như thế và chỉ có những người thừa kế ngai vàng có sức ảnh hưởng mới nhận được mà hắn là người xếp thứ nhất trong danh sách thừa kế, bà nội là nữ đế hiện tại của quốc gia, bố hắn không có quyền thừa kế, anh chị em phía trên chỉ có ba trong số mười bảy người có quyền, phía dưới hiện tại lại chỉ có hai người có quyền chỉ có năm căn nhà cổ được sử dụng.
Hoàng thất không dùng chế độ cha mẹ truyền con nối, là chế độ ai tốt nhất thì ngai vàng của kẻ đó, không thể hãm hại kẻ khác để giành quyền thừa kế ngai vàng càng không thể sửa đổi quy tắc cha mẹ truyền con nối. Ngay cả khi người đang ngồi trên hoàng vị là bà cố nội mình thì cháu chắt vẫn có thể thừa kế khi người đang ngồi trên ngai vàng kia. Mà hắn lại là người đứng đầu trong danh sách có thể sẽ thừa kế ngai vàng kia.
Ngày hôm sau chính là kì phát tình của hắn, cả hai ở trong phòng những ba ngày, đến ngày thứ tư đáng lẽ phải ra khỏi phòng nhưng hắn chỉ gọi điện bảo quản gia mang đồ ăn lên phòng, dọn đồ ăn xuống, chỉ hai việc như thế, nhưng không cho ai vào phòng.
Dùng xong bữa, hắn mang khay thức ăn ra ngoài đưa cho quản gia, cửa phòng vừa mở mùi pheromone xông ra khiến quản gia beta suýt ói ra. Quản gia đón khay đồ ăn, hắn đóng sầm cửa lại trở vào, ngồi lên giường nằm trên người cậu, tham lam hít mùi hương trên người cậu, rất thơm.
Sở Tiêu “ưm” nhẹ một tiếng bảo:”Đừng động, em muốn ngủ”
Bạch Lâm bật cười, hắn nằm xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng.
Sau kì phát tình năm ngày, hắn lái xe đưa cậu đến một căn biệt thự khác, tường đầy hoa leo khắp nơi.
Cậu hỏi hắn:”Chúng ta đi đâu vậy?”
Hắn trả lời:”Dinh thự của nữ hoàng Violetta Bạch Hiển Uyên”
Sở Tiêu khó hiểu hỏi hắn:”Làm gì?”
Bạch Lâm nhếch môi đáp:”Đương nhiên cưới vợ rồi phải dẫn vợ về ra mắt bà nội chớ”
Quản gia đứng trước cổng đợi họ, ông ấy mở cửa xe cho cậu, hắn tự mình bước xuống, quản gia đóng cửa xe cho cậu xong liền cúi người chào cả hai rồi tiến qua cho hắn bước vào xe lái xe đi đậu.
Bạch Lâm đưa tay về phía cậu bảo:”Đưa tay cho anh”
Cậu giơ tay ra đặt tay mình vào tay anh, Bạch Lâm nắm chặt lấy đưa cậu vào dinh thự.
Người giúp việc cúi người chào họ rồi nói:”Điện hạ, nữ hoàng bệ hạ đang đợi người tại thư phòng”
Anh gật đầu bảo:”Ta sẽ tự đến gặp người, ngươi hãy đi làm việc của ngươi đi”
Đối phương lập tức tuân lệnh. Anh kéo cậu lên lầu, nữ hoàng đang đợi trong phòng, bà đang uống ca-fe cạnh đống sổ sách.
Hắn gõ cửa, một giọng nói từ bên trong lập tức phát ra:”Mời vào”
Hắn mở cửa tiến vào cùng cậu rồi đóng cửa lại, tiến tới gần cúi đầu chào người phụ nữ mái tóc bạc trắng ngồi trên ghế đeo một cái kính tròn. Cậu cũng cúi đầu chào theo.
Chào xong, hắn ngẩng đầu lên giới thiệu cậu:”Đây là Phượng Sở Tiêu, cháu dâu của nội”
Người phụ nữ khẽ gật đầu rồi bảo:”Qua ghế ngồi đi, đợi ta một lát, cháu dâu ta đang mang thai đúng chứ, đừng để nó đứng lâu”
Hắn khụ một tiếng bảo:”Cũng chỉ mới ba tuần, người lo gì chứ”
Bà bảo:”Ba tuần cũng là đang mang thai, qua kia ngồi mau”