Xuyên Không Ba Ngàn Thế Giới Đều Yêu Anh

Chương 30: Trận đấu với người mang hệ thống ngôn tình_Mở đầu (1)



Chuyện hệ thống ngôn tình xuyên đến thế giới này, chủ thần đã nghe hệ thống của cậu báo qua, nàng chỉ tặc lưỡi bảo:”Bỏ đi, ả không khiến kế hoạch ta dàn ra giúp huynh trưởng hoàn thành ba ngàn thế giới thì ta vẫn giữ mạng cho ả ta, nếu ả đã không chịu sống tốt né y ra thì ta sẵn lòng tiễn ả hồn phi phách tán”

Sở Tiêu là đồ đệ của chưởng môn, mà nữ nhân cầm kịch bản của ngôn tình kia lại cần công lược chưởng môn. Đối phương cứ ngỡ mình cầm hệ thống nắm chắc phần thắng hơn nữa lại đến từ tương lai nắm khá nhiều thứ tốt. Chỉ đáng tiếc đây là thế giới cốt truyện đam mỹ, thiết lập không thể phá bỏ.

Nàng quấn lấy chưởng môn đến phát phiền, chưởng môn đặt cả cấm chế không cho bước vào viện để yên tâm dạy tiểu đồ đệ.

Sở Tiêu nhìn nàng ta đang đứng trước cấm chế một lúc rồi bỏ vào trong, y hỏi:”Sư tôn, người không để sư tỷ vào sao?”

Chưởng môn liền đáp:”Nàng ta thực nhức đầu, vi sư ghét nhất là nàng ta”

Sở Tiêu trầm ngâm rồi nói:”Sư tôn, hình như sư tỷ thích người đó”

Chưởng môn không nói gì chỉ hỏi:”Con muốn biết vì sao vi sư định mang con về nuôi dạy không?”

Sở Tiêu liền hỏi:”Tại sao?”

Chưởng môn liền đáp:”Ta không thích nữ nhân, hơn nữa ta muốn dưỡng phu từ nhỏ, dạy dỗ đàng hoàng lớn lên nghe lời dễ bảo, Tiêu nhi ngoan ngoãn nghe lời như vậy, làm phu ta cũng không tồi”

Sở Tiêu thầm mắng:”Tên hỗn đãn này nghĩ gì trong đầu vậy?”

Y ngây thơ hỏi:”Dưỡng phu từ nhỏ là gì ạ?”

Chưởng môn liền đáp:”Chính là nuôi con lớn rồi con gả cho ta”

Ngài hỏi:”Con muốn ở cạnh ta cả đời không Tiêu nhi?”

Sở Tiêu tức thì gật gật đầu, dáng vẻ như không hiểu gì hết.

Chưởng môn ghét bỏ đệ tử thân truyền thứ mười bảy của đại trưởng lão, ghét ra mặt, ngài thẳng thừng bảo trưởng lão sau hôm ấy vài ngày:”Ngươi đấy, xử lí nữ đồ đệ của ngươi cho tốt vào, nàng ta suốt ngày bám lấy ta thực khiến ta kinh tởm”

Đại trưởng lão mỉm cười bảo:”Đệ tử dính trưởng bối là chuyện tốt, ngươi ghét bỏ thế làm gì?”

Chưởng môn nói ngay:”Nàng ta thích ta, muốn gả cho ta”

Chỉ một câu này cũng đủ khiến đại trưởng lão sét đánh giữa trời quang, ngài nói ngay:”Ta đã hiểu, chưởng môn yên tâm, ta sẽ dạy dỗ lại đồ đệ mình”

Chưởng môn không gần nữ sắc, ghét nhất là nữ nhân, nữ nhân bám hắn đều bị hắn cho rằng đối phương kinh tởm. Trong môn phái sớm đã biết chưởng môn thích nam nhân, dưới cũng chỉ có một nữ đồ đệ mà người này là kiếm tu, cũng tu vô tình đạo nên trở thành một trong số ba người không bị hắn ghét bỏ trong số nữ nhân.

Mười năm sau, tiểu đồ đệ năm nào nay đã mười bốn, chưởng môn vẫn hay bế y đi khắp nơi, dường như không muốn bỏ xuống. Mà nữ nhân cầm kịch bản ngôn tình lại chưa buông bỏ mong muốn, muốn bẻ thẳng chưởng môn lại, nếu nhiệm vụ thất bại nhất định sẽ chết.

Hôm ấy là ngày diễn ra trận đấu giữ các đệ tử trong tông. Y bốc trúng số ba, Liễu Nghi Hoành bốc trúng số một trăm bảy mươi chín.

Trận đầu đầu tiên, nhị trưởng lão nói:”Trận đầu tiên, người số ba và người số một trăm bảy mươi chín”

Sở Tiêu ngơ ngác rồi nói:”Sư tôn, sao con bị đẩy lên đầu rồi?”

Chưởng môn đáp:”Bốc số nào gọi số đó, chuyện này khó tránh lắm”

Hắn nói xong liền bỏ Sở Tiêu xuống đất, y lon ton chạy lên võ đài.

Liễu Nghi Hoành thấy y liền nghiến răng, hệ thống nói với nàng ta rằng người đối tượng công lược của nàng thích là tiểu đồ đệ này. Nàng vừa thấy hắn liền nghĩ ra kế hay, hiện tại y nhỏ tuổi, tu vi không cao, nếu giết sớm thì có thể công lược được đối tượng.

Sát ý vừa nổi lên hệ thống lập tức vang lên cảnh báo:”Cảnh báo cấp cao!!! Đây là người có khả năng gián tiếp khiến linh hồn kí chủ bị hồn phi phách tán”

Nàng ta vẫn chưa ý thức được vấn đề, nếu nàng ta ra tay suýt khiến y bị chết, nàng ta nghĩ hắn sẽ nhảy lên võ đài, sư phụ nàng nhất định cản lại nên chuyện nhỏ này không cần lo.

Cả hai giao đấu với nhau, Liễu Nghi Hoành cố ý tung toàn sát chiêu, trúng một chiêu chỉ có chết nhưng tất cả y đều né được. Hệ thống của nàng ta vẫn vang lên cảnh báo, Liễu Nghi Hoành tức giận tắt luôn âm thanh.

Sở Tiêu ngừng lại đôi chút, môi khẽ nhếch nở ra một nụ cười, dù sao đây cũng là võ đài sinh tử, nàng ta chết cũng chẳng gây hại gì. Y từng thì dùng trận pháp triệu hồi. Sấm chớp đùng đùng vang lên theo sau là tiếng kêu của phượng hoàng, chỉ ngay giây sau một con phượng hoàng đã xuất hiện. Đại trưởng lão đơ cả người, trong đầu ngài loé lên một câu:”Đây không phải phượng hoàng bình thường, phượng hoàng bình thường sẽ không kêu ra sấm chớp, đây là…là Thiên Đạo”

Hệ Thống vang lên cảnh báo:”Cảnh báo cấp độ cao nhất, Thiên Đạo của thế giới đã xuất hiện, kí chủ có thể hồn phi phách tán”

Sở Tiêu chỉ thẳng Liễu Nghi Hoành hét lên:”Dương, giết”

Phượng Hoàng đáp đất kêu lên một tiếng, tiếng kêu vang khắp nơi, Liễu Nghi Hoành đổ mồ hôi lạnh ôm chặt tai mình, mở thông báo hệ thống lên hỏi:”Chuyện này là thế nào?”

Hệ Thống đáp:”Đợi một chút, ngài cầm cự chút, ta liên hệ với chủ thần đã”

Nàng tức thì lập kết giới bảo vệ bản thân, chịu đựng đôi chút. Hệ Thống sau đó báo:”Có rồi, chủ thần nói chúng ta đang ở thế giới đam mỹ, phượng hoàng trước mặt là Thiên Đạo của thế giới này”

Liễu Nghi Hoành ngơ người nói:”Tên khốn cướp đối tượng công lược của ta vậy mà triệu hồi Thiên Đạo tới”

Hệ Thống nói ngay:”Không, sai rồi, đối tượng công lược của ngài và hắn có nhân duyên tiền định được bảo hộ nghiêm nên ngài mới là người cướp duyên”

Liễu Nghi Hoành tức giận bảo:”Ai nói? Ta rõ ràng là người đến trước”

Hệ Thống đáp:”Lần dịch chuyển này sai thế giới vậy nên hắn và ngài căn bản không có duyên tiền định gì cả”

Giải thích xong liền nói:”Ta đưa ngài bùa, ngài ném lên hét to:”Mời ngài đến cứu ta” chủ thần sẽ đến bảo vệ ngài toàn mạng, Thiên Đạo của thế giới này mạnh hơn ngài nhưng không mạnh hơn chủ thần đâu, chủ thần là Thượng Tiên cơ mà”

Liễu Nghi Hoành rút lá bùa ra ném lên hét to:”Mời ngài đến cứu ta”

Một nam tử tức thì xuất hiện sau làn khói trắng mờ ảo. Người trong tông môn đều ngơ người, đại trưởng lão lắc lắc đầu bất lực nói:”Xem ra trận chiến này sắp gây loạn rồi, kẻ kia rốt cuộc thân phận ra sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.