Xuyên Không Ba Ngàn Thế Giới Đều Yêu Anh

Chương 5: Tên của mèo hệ thống



Sau khi được rời khỏi ngự thư phòng, y ôm mèo nhỏ về cung. Mèo nhỏ nói với y:”Điểm hảo cảm vừa lên ba mươi điểm”

Y khẽ gật đầu, hệ thống hỏi y:”Có chuyện gì sao?”

Sở Tiêu liền hỏi:”Sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ xảy ra chuyện gì?”

Hệ thống liền đáp:”Chết, kia chủ sẽ chết để xuyên đến thế giới tiếp theo”

Sở Tiêu liền hỏi:”Vậy chính chủ của thân xác này sẽ quay lại à?”

Hệ thống liền trả lời:”Không, hắn chết rồi, chỉ khi hắn chết ngài mới có thể dùng thân xác này”

Y khẽ gật đầu, y hỏi:”Ta sẽ chết thế nào?”

Hệ thống liền nói:”Thật ra ấy ngài đang trúng độc đó kí chủ à....nhưng vừa trúng đã uống thuốc kiềm độc không cho nó phát tác, là người của thái hậu kia, tầm một đến hai năm nữa ngài sẽ chết”

Y nghe xong liền gật đầu, mèo nhỏ hỏi y:”Ngài muốn tích luỹ kinh nghiệm tăng cấp hệ thống không?”

Sở Tiêu liền hỏi:”Có thể sao?”

Mèo nhỏ liền đáp:”Hiển nhiên, mười lăm phút xem người chơi khác chơi có thể lấy được năm trăm điểm kinh nghiệm, một ngàn điểm tăng cấp lên hệ thống lên cấp hai, mười ngàn điểm tăng cấp hai. Nếu ngài không tăng cấp hệ thống thì khoảng thế giới thứ năm trở lên sẽ dễ gặp trục trặc, đến thế giới thứ mười thì gặp lỗi thường xuyên đến thế giới thứ mười lăm hệ thống có thể chết ngắc”

Sở Tiêu liền nói:”Được rồi về cung thì bắt đầu đi, dù sao y cũng bảo cung nữ chuẩn bị điểm tâm cho ta vừa ăn vừa xem cũng vui”

Y dùng hai canh giờ để ngồi xem người khác chơi, lấy được tám ngàn tích điểm, ngọ thiện đã quá giờ, Trình Tranh lao nhanh vào, y kinh ngạc hỏi đối phương:”Trình Tranh ca ca, huynh làm việc xong rồi sao?”

Thấy y vẫn bình thường, hắn thở phào nhẹ nhõm tiến tới ôm lấy y hỏi:”Sao đệ không dùng ngọ thiện?”

Y ngây người trả lời:”Ta đang ăn điểm tâm, dùng nó thay ngọ thiện cũng được mà, ta không muốn ăn đâu”

Trình Tranh liền bảo:”Ăn nhiều không tốt, tối sẽ gây đau bụng, mau ăn cơm thôi, ta ăn cùng đệ”

Sở Tiêu lập tức mỉm cười nói:”Được nghe huynh”

Dùng ngọ thiện xong hắn quay lại xử lí tấu chương, ôm y theo ngồi bên cạnh, y muốn ăn thêm điểm tâm nhưng hắn không đồng ý, hắn bảo:”Hôm nay đệ ăn nhiều rồi, nếu ăn nữa sẽ đau bụng, không phải đệ thích vẽ tranh sao? Ta bày giấy cho đệ vẽ”

Y hay Sở Tiêu đều rất thích vẽ, đời trước nếu không phải do không có tiền học đại học mỹ thuật thì y cũng sẽ không thèm vào trường đại học sư phạm. Y nghe xong liền gật đầu.

Trình Tranh đứng dậy, thái giám mang đến một chiếc bàn đặt bên cạnh rồi đem đến một đống đồ dùng. Trình Tranh tự tay trải giấy rồi đưa bút cho y sau đó quay lại xử lí tấu chương.

Tuy y chưa từng vẽ thử bằng bút lông này nhưng từng xem qua trên mấy bộ phim cổ, y làm in hệt, nét bút chuyển chuyển vẽ ra một bức tranh sơn thuỷ, y chú tâm đến mức Trình Tranh xử lí xong tấu chương gọi y ngừng lại y vẫn không nghe. Đến khi vẽ xong đã gần hai canh giờ, y buông bút nhìn lên. Trình Tranh đang nhìn y, thấy y nhìn mình hắn nói:”Tiêu nhi vẫn giống như trước, đã vẽ tranh liền không chú ý đến Trình Tranh ca ca nữa, ta đau lòng lắm đó, Tiêu nhi mau dỗ ta”

Y liền bước đến ôm lấy hắn, dụi dụi trong lòng hắn, Trình Tranh vui vẻ trở lại, hắn bước đến xem y vẽ gì, nhìn bức tranh hắn hơi kinh ngạc, đây là một bức tranh sơn thuỷ hơn nữa lại còn vẽ rất đẹp giống như y đang ở nơi đó vẽ nó chứ không phải đứng ở xa vẽ nó vậy. Trình Tranh liền khen ngợi:”Tài nghệ của Tiêu nhi cao lên rồi, tháng sau lấy nó mang đến tặng cho lão Thành Vương làm quà mừng thọ đi, ta cùng đệ đến”

Sở Tiêu kia vốn rất ghét Thành Vương Phủ, thế tử Thành Vương phủ trêu hoa ghẹo nguyệt trêu cả y, muốn y gả cho mình. Mèo nhỏ truyền tin nhắc nhở chuyện này, y liền nói:”Ta không đi, cũng không muốn mang tranh tặng”

Trình Tranh liền hỏi:”Sao thế?”

Sở Tiêu liền trả lời:”Ta không nhớ rõ thế tử vương phủ đó trêu ghẹo ta thế nào nhưng ta nhớ rõ hắn tên gì và đã từng trêu ghẹo ta muốn ta gả cho mình, nếu như ta nhớ không nhầm....hắn từng suýt nữa làm ta rồi”

Nghe xong Trình Tranh đen mặt ra lệnh:”Bảo quản bức tranh hoàng hậu vừa vẽ, bảo lão Thành Vương rằng thế tử phủ hắn từng trêu ghẹo hoàng hậu của trẫm mừng thọ trẫm không đến cũng không có quà mừng”

Thái giám tuân lệnh, y ôm lấy hắn rồi nói:”Bế ta, ca ca bế ta”

Trình Tranh hơi ngẩn người nhưng lúc sau liền vui vẻ bế y, lúc trước Sở Tiêu cũng rất thích được người khác bế, luôn đòi hắn bế, hắn thấy y cho dù có mất đi trí nhớ vẫn luôn như cũ.

Mèo nhỏ thông báo:”Kí chủ, hảo cảm tăng lên bốn mươi lăm điểm rồi, nhiệm vụ phụ hôm nay ngài hoàn thành được ba nhiệm vụ, nhiệm vụ thứ nhất, ngăn nam chủ giết Khải Trạch và Minh Triết nhận ba trăm tích điểm, nhiệm vụ thứ hai ngăn nam chủ giết hại cung nữ thái giám nhận hai trăm tích điểm, nhiệm vụ thứ ba khiến nam chủ lo sợ điều gì đó về bản thân nhận một trăm tích điểm, hiện ngài có một ngàn ba tăm tích điểm, ngài có muốn đổi kí ức của chính chủ ngay bây giờ không?”

Y nói:”Đổi”

Lời vừa dứt cả người y trở nên vô lực tức thì ngất đi trong lòng Trình Tranh, hắn sợ hãi gọi thái y đến xem tình hình. Thái y bắt mạch xong liền lắc đầu nói:”Hoàng hậu nương nương cơ thể suy nhược do trước đây phiền muộn, phiền muộn chưa tan lại bị bệ hạ dày vò một đêm nên mệt mỏi mà ngất, rất nhanh sẽ tỉnh lại”

Mà Sở Tiêu cũng đã tiếp nhận kí ức thành công, mèo nhỏ biến mất nãy giờ, thái y vừa đi hắn bấy giờ mới ngó nghiêng xung quanh phát hiện mèo trắng nhỏ của y không có trong cung liền ra lệnh:”Đi tìm mèo của hoàng hậu về đây”

Cung nữ rời đi rất nhanh liền bế mèo nhỏ quay lại, Trình Tranh đón lấy vuốt ve nó rồi đặt nó cạnh giường. Sở Tiêu cũng dần mở mắt ra, Trình Tranh ôm lấy hỏi:”Trong người thế nào?”

Sở Tiêu trả lời:”Ta vẫn ổn”

Mèo nhỏ kêu lên:”Ngao ngao”

Y liền ôm lấy nó, hắn hỏi y:”Mèo nhỏ tên gì?”

Sở Tiêu chưa từng nghĩ đến tên, y nói đại:”Thống Tử, tên nó là Thống Tử”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.