Trình Tranh nhìn y rồi bật cười, ngài nói:”Mèo nhỏ này rất thông minh lại còn xinh đẹp, đặt cái tên Thống Tử e là không hay lắm”
Sở Tiêu liền quay mặt đi, y nói:”Không đổi”
Mèo hệ thống liền vả Trình Tranh rồi nhảy lên người chủ nhân rúc vào cổ y. Trình Tranh chậc lưỡi bảo:”Ngang ngược hệt chủ, chủ tớ không khác nhau chút nào”
Sở Tiêu phồng má bảo:”Ta không có ngang ngược, huynh đừng có mà như thế”
Trình Tranh nắm cổ mèo nhỏ bỏ nó sang một bên, nằm gục trên người y, hắn nói:”Đúng vậy, Tiêu nhi không ngang ngược chút nào, là một tiểu khả ái”
Y ôm lấy hắn không nói gì, mãi một lúc hắn mới nói:”Tiêu nhi, ta muốn bên cạnh đệ đến bạc đầu, chúng ta cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa cuối mỗi năm rồi ngắm pháo hoa mỗi năm, mỗi năm ở cạnh nhau như vậy rồi đến cuối đời cũng ở cạnh nhau chết, Tiêu nhi đồng ý với ta không?”
Sở Tiêu mỉm cười nói:”Trên đời này có bữa tiệc nào không tàn, cho dù đồng ý với huynh thì ấy chỉ là lời nói ngoài mặt bên trong ai biết được bản thân chết khi nào, sống nay chết mai, hôm nay có khi ta còn nằm đây trò chuyện cùng huynh hôm sau chỉ còn xác lạnh nằm gọn trong lòng huynh”
Trình Tranh liền nói:”Đừng nói lời xui xẻo, hứa với ta đi”
Y khẽ gật đầu rồi nói:”Ta hứa”
Trình Tranh rất hài lòng, đích nhị thiếu gia phủ Công bộ Thượng thư rất được sủng ái, tin này truyền ra cộng thêm việc hắn vừa nâng Công bộ Thượng Thư lên làm hầu tước phong hiệu là Nguyệt Hàn Hầu. Việc này càng chứng tỏ việc hoàng đế rất sủng ái nam hậu của mình, từ bỏ đích nữ và thứ tử của tể tướng thừa tường gả cho còn giải tán hậu cung vì nam hậu ấy là lẽ chưa từng xảy ra.
Phụ thân vào cung muốn khuyên y một chút, đừng cậy sủng làm sằng bậy, nhưng ngược lại với chuyện ông nghĩ. Sở Tiêu nói với ông:”Con có xin gì đâu, con không làm gì cả, là bệ hạ thích làm mà, bệ hạ tuỳ hứng lắm, con không nhớ rõ toàn bộ chỉ nhớ bản thân có thù với thế tử Thành Vương phủ, chuyện đó chắc người biết, nhưng con chỉ nhớ biết hắn có trêu ghẹo con muốn con lên giường với hắn gả cho hắn, gả làm thiếp. Y bảo y muốn đưa con đi dự mừng thọ, nghe con nói xong liền bảo không đi nữa cũng không tặng quà mừng”
Phụ thân y nhìn y chằm chằm một lúc rồi lắc đầu thở dài, dáng vẻ hiện tại tuy có phần nhếch nhác không thể khoẻ mạnh như trước nhưng gương mặt ấy vẫn là nhan sắc điềm đạm ôn hoà vạn người mê năm nào.
Người nói:”Con đừng biến bản thân thành yêu hậu hại quốc là được, phía sau bạo quân nếu có yêu hậu thì tội càng thêm tội người đời sẽ mắng con nhiều hơn mắng bệ hạ, nghe rõ chưa?”
Y gật gật đầu ngoan ngoãn nghe lời.
Lý thái phi, sinh mẫu của hoàng đế lên làm thái hậu sau khi hoàng hậu đời trước bị hoàng đế đời này cho người chém chết.
Hắn là bạo quân độc ác, trước khi y vào cung thì ngày ngày có người chết được mang ra khỏi cung, y vào rồi người chết ít đi có ngày còn không có người chết. Tâm trí của hắn chạy đến chỗ y cả rồi, luôn giữ y bên cạnh, mà y ở cạnh hắn thì sẽ không có ai chết cả.
Hôm sau khi hắn thượng triều, y một mình ngồi trong cung của mình. Sở Tiêu hỏi hệ thống:”Ta thực thắc mắc”
Thống Tử liền hỏi:”Người thắc mắc chuyện gì thế kí chủ?”
Sở Tiêu hỏi ngay:”Hắn không nghi ngờ việc ta không phải vị thiếu gia kia à?”
Thống Tử liền trả lời:”Căn bản không nghi ngờ, người giống người nhưng không giống tính cách là chuyện bình thường nhưng ba ngàn thế giới này đều do chủ thần tạo ra, nhân vật mà ngài xuyên trước nay đều giống ngài không khác chút nào, thế nên nam chủ hắn căn bản trước nay chưa từng nghi ngờ. Hơn nữa trong kí ức của họ, ngài từng nói ngài muốn gả cho ba người họ”
Sở Tiêu cau mày nhìn nó nói:”Nói cách khác....”
Thống Tử trả lời:”Nói cách khác đầu tiên sẽ là hoàng đế, ngài công lược nam chủ này trước hoàn thành xong thì nam chủ thứ hai tạo phản bắt giam hắn lập người làm hậu, cưng sủng người vô đối, đợi gần hoàn thành thì đến lượt nam chủ thì ba tạo phản cướp ngai vàng, ngài làm hoàng hậu ba triều bị dân chúng mắng chửi thậm tệ, sau đó cả ba nam chủ đều trúng độc chết, thời gian sẽ quay ngược lại, tất cả toàn bộ sẽ quay ngược lại về lúc bắt đầu, quay lại lúc nam chủ thứ nhất vẫn là thái tử ấy, cả ba sẽ điên cuồng chạy theo ngài”
Nghe xong Sở Tiêu hoảng hồn lắc lắc mèo trắng nhỏ trong tay hỏi:”Có thể đổi thế giới không?”
Thống Tử trả lời:”Yên tâm đã có ba kí chủ hệ thống khác gặp trường hợp này, cả ba đều rất ổn, nhưng đó là nguyên tác và nhất định sẽ xảy ra dù ngươi có can ngăn, nhiệm vụ chỉ hoàn thành khi cả ba cùng kéo nhau đăng cơ trở thành tam thánh đế và người làm hậu của cả ba một lúc”
Sở Tiêu điên cuồng lắc hệ thống nói:”Cmn như vậy bao giờ mới xong hả?”
Thống Tử nói ngay:”Kí chủ, hảo cảm của nam chủ thứ nhất đã vượt năm mươi từ tối qua rồi”
Sở Tiêu nhớ lại cảnh tối qua mà không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng, vành tai đỏ lên. Vừa lúc Trình Tranh quay lại, y phục y vẫn chưa thay, trên người không có cả mảnh vải, trên người vẫn toàn dấu răng dấu hôn. Hắn bước đên ngồi xuống giường cúi người hôn y. Sở Tiêu ngơ ra, buông Thống Tử xuống trốn ngay vào trong chăn. Hắn bật cười, gỡ chăn ra chui vào, lần nữa ôm hôn y. Sở Tiêu bất lực gọi hắn:”Trình Tranh ca ca”
Trình Tranh gật đầu bảo:”Ta đây”
Sở Tiêu ghé tai hắn nói:”Ta muốn về nhà chơi với mẫu thân”
Trình Tranh liền nói:”Chuyện đó à? Đệ là hoàng hậu, cần thì đưa thư với lệnh bài gọi mẫu thân đệ vào là được, gọi cả đại ca của đệ, đệ không muốn gặp hắn sao? Tan triều ta mang phụ thân đệ đến gặp đệ”
Nghe xong Sở Tiêu gật gật đầu rồi hỏi:”Cái đó....Minh Triết ca ca và Khải Trạch ca ca của ta đã về chưa?”
Hắn liền hỏi:”Đệ nhớ ra chúng rồi?”
Sở Tiêu gật đầu đáp:”Cũng không nhớ nhiều lắm, chỉ nhớ ta gặp họ sau khi huynh đi, cũng đưa họ tín vật định tình nói sau này gả cho họ”
Trình Tranh nghiến răng tức giận ôm lấy y mà cắn, lần nữa để lại dấu răng trên cổ y, hắn nói:”Đệ là của ta, đệ đã cùng ta bái đường rồi, cả đời đệ đừng mong ở cạnh hắn”
Ở phía xa, bên trong phủ tướng quân, Khải Trạch ngồi bên cạnh gốc cây, một tay ôm vò rượu một tay cầm một miếng ngọc bội bạch ngọc, hắn nói:”Tiểu Tiêu, ta chỉ là không biết gì chưa kịp về kinh đệ đã vội vã gả cho cẩu hoàng đế rồi? Đệ muốn làm hoàng hậu sao? Đợi ta tạo phản ta nhất định có được đệ, cũng sẽ....để đệ làm hoàng hậu của ta”
Ở bên phủ Trấn Quốc Công, Minh Triết cũng trầm ngâm nhìn ngọc bội trong tay, miếng ngọc bội này là tín vật định tình y tặng, hắn bật cười nói:”Đệ gửi thư gọi ta về muốn ta đưa đệ đào hôn, ta chưa về kịp đệ đã nhảy thành, chết không chết còn mất trí nhớ, toàn tâm toàn ý gả cho hắn, đệ nói xem ta nên làm gì đây hả?”
Thuộc hạ của hắn liền nói:”Chủ tử, hiện tại hoàng đế là bạo quân hung tàn, muốn lấy được người trong lòng của ngài chỉ cần tạo phản là được”
Hắn trầm ngâm rồi nói:”Được, có lý đấy”