Xuyên Không Ba Ngàn Thế Giới Đều Yêu Anh

Chương 8: Tạo phản (2)



Binh lính đánh nhau, Khải Trạch chạy đến cung của y thì thấy Minh Triết đã đứng ở cổng cung của y rồi, hắn ra lệnh cho thủ hạ bắt lấy Khải Trạch rồi tiến vào trong, y đã bị huỷ dung rồi, hắn bước vào trong, y ở phía sau rèm, gương mặt bị rạch đến thảm thương vẫn còn đường trắng của xẹo trên mặt, Minh Triết gọi y:”Quân nhi”

Y im lặng rồi hỏi:”Minh....Minh Triết ca ca?”

Hắn đáp:”Là ta”

Sở Tiêu ngập ngừng rồi nói:”Đừng ở đây, đừng gặp ta....”

Hắn vẫn tiến tới, vừa đi vừa nói:”Ta biết đệ bị chúng huỷ dung rồi, Tiêu nhi đừng lo lắng, với ta đệ có như thế nào vẫn luôn đẹp nhất”

Sở Tiêu xoay người lao ra, nhào vội vào lòng y ôm lấy bật khóc, hắn ôm lấy y thật chặt trong lòng rồi nói:”Xin lỗi Tiêu nhi, Minh Triết ca ca của đệ đến muộn rồi”

Hắn đặt y trên giường, ngồi xuống trước mặt y, nhìn gương mặt đầy vết xẹo của y rồi nói:”Xẹo cũng được, đệ vẫn đẹp mà”

Hắn vừa nói vừa gục đầu lên đùi y, lúc thủ hạ bắt Khải Trạch mang đến hắn mới từ từ đứng dậy, hắn bế y lên ôm vào lòng nói với đối phương:”Ngươi nói ngươi Tiêu nhi nhưng ngươi lại khiến y bị huỷ dung, tình yêu của ngươi thật tởm, mang hắn đi nhốt với cẩu hoàng đế kia, từ nay Tiêu nhi là hoàng hậu của ta, y không còn là của ngươi nữa”

Khi hảo cảm của hắn với y gần đầy thì đã hơn một năm sau khi hắn đăng cơ, biến cố lại xảy ra, lần này hắn và cả hai người kia đều bị lôi ra treo lên cột, y bị thiêu sống, dân chúng ủng hộ ném trứng và rau thối vào mặt y hét mắng y:”Yêu hậu, ngươi làm hoàng hậu của ba đời hoàng đế khiến họ thành bạo quân, ta nhổ, ngươi là yêu hậu”

Cả ba hét lên đầy tức giận, hệ thống xuất hiện bảo:”Kí chủ cố lên, ngài mở mắt ra lần nữa thì mọi thứ sẽ quay lại quá khứ rồi”.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

Sở Tiêu liền nói:”Ta có thể....nghỉ chơi trò này không? Nó đau quá”

Hệ thống liền nói:”Thế giới đầu tiên phải trải nghiệm toàn bộ, để kí chủ xuyên vào trải nghiệm, chủ thần tạo ra thế nên các kí chủ luôn mắng ngài, bởi thế nên người bỏ chơi ngay từ thế giới thứ nhất rất nhiều, có rất ít người kiên trì hoàn thành đủ ba ngàn thế giới nhận được phần thưởng”

Sở Tiêu nhìn cả ba đang treo trên giàn, họ cũng nhìn y, Sở Tiêu mỉm cười, nụ cười ấy chính là món vũ khí trên người, ngọn lửa bao trọn lấy y nuốt sống, cả ba người hét lên gọi y:”Sở Tiêu”

Y chết rồi, không còn nữa, cả ba điên cuồng giãy trên giàn, yêu hậu chết rồi dân chúng reo mừng. Lần này đến lượt ba hoàng đế kia, cả ba bị giải xuống chém đầu, róc xương, toàn bộ ném cho sói ăn chết không toàn thây.

Đến lúc tỉnh lại, y đang nằm trên giường của Phượng phủ. Quay lại năm mười năm tuổi của nguyên chủ, lúc này Minh Triết Khải Trạch đang ở biên cương còn Trình Tranh vẫn đang là Thái Tử.

Ở biên cương phía Bắc Khải Trạch tỉnh dậy, hắn thầm nhủ:”Vậy mà trùng sinh rồi....đây là năm mình hai mươi lăm, nghĩa là hiện tại Tiêu nhi mới mười lăm, còn chưa gả đi, một năm nữa mới gả”

Hắn bật dậy lập tức ra lệnh khởi hành về kinh.

Bên kia Minh Triết cũng đã tỉnh dậy, hắn bật dậy ra lệnh:”Về kinh”

Năm ngày sau, trước cửa Phượng Phủ đầy người, Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng, thái tử điện hạ và còn có Chiến Vũ Vương”

Phụ thân y bước ra hỏi:”Các vị điện hạ đến đây có chuyện gì sao?”

Cả ba trả lời:”Cầu thân, ta muốn lấy nhị thiếu gia Phượng phủ”

Lời vừa dứt đám đông xung quanh xôn xao bàn tán ngay. Cả ba nam tử quyền lực nhất Đại Hạ lại đi cầu thân Phượng phủ để cưới nhị thiếu gia cùng lúc. Phụ thân y nói ngay:”Không gả, không gả, ta không gả nhi tử ta cho ai hết, trừ khi bệ hạ ban hôn nhé”

Nói xong đóng cửa, Công bộ Thượng Thư cũng là người trùng sinh, kiếp trước ông không quyết liệt phản đối khiến nhi tử ông yêu thương nhất gả cho ba đời hoàng đế làm hậu, một đời bị phỉ nhổ bị huỷ dung cuối cùng còn bị thiêu sống trước thiên hạ bị người người mắng chửi, ông trùng sinh rồi nên ông không muốn đẩy nhi tử đến hố lửa lần nào nữa.

Cả không hẹn mà nhìn nhau, ngầm hiểu, họ đã trùng sinh, cả ba kéo nhau ra một góc khuất không mang theo thủ hạ, Trình Tranh hỏi ngay:”Hai ngươi cũng trùng sinh?”

Hai người kia gật đầu, Minh Triết liền hỏi:”Chúng ta cần làm gì?”

Khải Trạch trả lời:”Trèo tường nhai y trước, lúc nhạc phụ đại nhân biết chuyện cũng muộn phải gả y”

Trình Tranh liền bảo:”Chỉ gả được một trong ba”

Cả hai nhìn hắn rồi bảo:”Gả cho y là được, miễn là ngươi để y lên ngai vàng hoặc cả ba lên ngai vàng để y làm hậu của ba người nhưng y thì có phần rối”

Trình Tranh gật gù rồi bảo:”Ta về vuốt mắt lão cẩu kia đã, hắn ném ta ra khỏi mẫu thân ta, giam y trong lãnh cung hơi lâu rồi, ta cần mang nàng ra”

Ban đêm, cả ba trèo tường vào Phượng phủ chạy đến phòng Sở Tiêu, mở tung cửa ra. Sở Tiêu ngây người nhìn cả ba. Minh Triết cởi khăn che xuống, Sở Tiêu đứng dậy lao đến gọi:”Minh Triết ca ca”

Khải Trạch kéo khăn che xuống nói:”Đừng có quên cả ta”

Y mỉm cười gọi:”Khải Trạch ca ca”

Trình Tranh kéo khăn che mặt xuống, giơ ngọc bội lên trước mặt y bảo:”Ta là Trình Tranh, đệ nhớ không?”

Y ngây người hỏi:”Không phải chứ? Uyên Linh bảo huynh bị sói cắn chết rồi mà nhỉ?”

Trình Tranh liền nói:”Ta chưa chết, ả đẩy ta đến đó còn nói với đệ lời này sao?”

Y ôm lấy hắn nói:”May quá, huynh còn sống”

Hai người kia giơ ngọc bội lên, ba miếng này đều là tín vật định tình, cả ba đồng thanh hỏi y:”Tiêu nhi, đệ bảo muốn gả cho ta, nói đi trong ba người bọn ta đệ chọn ai?”

Sở Tiêu ngây người, buông Trình Tranh ra nhìn cả ba miếng ngọc bội, y im lặng không biết nói gì. Mèo nhỏ đột nhiên lao vào, nhảy vào lòng y, y gọi một tiếng:”Thống Tử?”

Y thấy nó bị thương ở chân liền trực tiếp bơ cả ba người xoay người đi băng bó cho nó.

Đợi y băng xong cả ba lần nữa hỏi:”Tiêu nhi, nói cho ta biết, trong ba bọn ta đệ chọn ai?”

Y mím môi bảo:”Ta không biết”

Minh Triết hỏi ngay:”Đệ không biết nhưng đệ lại tặng tín vật những ba người?”

Khải Trạch nói sau hắn:”Hơn nữa thì bọn ta đều nhận được câu:”Đợi ta lớn ta gả cho huynh” đệ bảo đệ không biết nhưng đệ lại đòi gả cho những ba người?”

Trình Tranh khoanh tay nói:”Đệ chọn đi, đệ chọn ai trong bọn ta?”

Y triệt để câm nín, thầm mắng:”Nguyên chủ ngươi chơi ngu cũng đừng kéo ta xuống nước dìm ta chết chứ”

Y khụ một tiếng hỏi:”Ta là người tham lam, có thể....chọn cả ba không?”

Cả ba người nhìn nhau rồi cùng lúc gật đầu, họ dính lấy y, con mèo nhỏ còn bị Khải Trạch ném qua một bên để trống chỗ.

Sáng hôm sau cả ba lần lượt kéo nhau rời đi, để lại y nằm cuộn mình trong chăn, trên người không một mảnh vải đầy vết căn và vết hôn đỏ, chỉ có cổ không để lại. Sở Tiêu hỏi ngay:”Thống Tử, nguyên chủ rốt cuộc có bao nhiêu nam tử xung quanh vậy?”

Mèo hệ thống trả lời:”Nguyên chủ ấy hả? Y là bạch nguyệt quang của sương sương năm mươi bảy nam tử, là người trong mộng của toàn nữ tử trong kinh thành, nhưng chỉ có ba nam tử này thân với y nhất nên họ là nam chủ”

Y thầm mắng:”May mà chỉ có ba, cả năm mươi bảy tên mà hành ta chắc ta chết ngay tức khắc”

Mèo nhỏ nhắc nhở y:”Kí chủ, tình tiết đã đẩy lên phần ba rồi, nhiệm vụ cày uy tín của kí chủ đang khởi động”

Y hét lên hỏi:”Nhiệm vụ cày uy tín chó má gì vậy?”

Mèo nhỏ trả lời:”Do có người bảo ngươi hack game, tận bốn người báo cáo, cộng thêm việc ngươi hay mắng chủ thần nên uy tín hiện là 94/100”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.