Nhiệm vụ cày uy tín vậy mà lại là chọc điên ba nam chủ. Y không biết cách chọc điên bọn họ, mèo hệ thống ra gợi ý:”Đến thanh lâu ôm mỹ nữ”
Nghe được lời này, y lập tức vận y phục ra khỏi cửa chạy đến thanh lâu lớn nhất kinh thành, vung tiền gọi ba mỹ nữ xinh đẹp đến phục vụ mình.
Thủ hạ của cả ba người nhìn xong đen mặt quay về báo cáo.
Trình Tranh nghe xong liền hét lên hỏi:”Cái gì cơ? Từ khi nào nhị thiếu gia Phượng gia lại có hứng thú với nữ nhân vậy?”
Khải Trạch gãi đầu hỏi:”Ngươi có nhìn nhầm không? Tiêu nhi nhà ta có hứng thú với nữ nhân sao?”
Minh Triết thở dài bảo:”Loạn rồi loạn rồi, Tiêu nhi nhà ta vậy mà đến thanh lâu ôm ấp nữ nhân trong khi bản thân lại không có hứng thú”
Cả ba không hẹn mà kéo nhau đến thanh lâu đó xác thực thông tin, không xác thực thì thôi đã nhìn thấy thì mặt mày đen như nhọ nồi.
Sở Tiêu đang nằm gác đầu trên đùi một kĩ nữ, trên người có một kĩ nữ đang nằm, bên cạnh cũng có kĩ nữ đang đút nho cho y ăn. Cả ba không hẹn mà cùng gằn giọng gọi:”Phượng Sở Tiêu”
Hệ thống ting một tiếng báo:”Nhiệm vụ hoàn thành cộng một điểm uy tín”
Y bật dậy, một tay đặt lên eo kĩ nữ sợ đối phương ngã, y hỏi:”Sao vậy?”
Trình Tranh bảo y:”Qua đây”
Sở Tiêu liền nói:”Mỹ nhân, xuống đi, ta qua đó chút”
Kĩ nữ ngồi trên đùi hắn liền bước xuống, Sở Tiêu bước qua phía họ, Khải Trạch vác y lên mang đi, Sở Tiêu hét lên:”Ta....huynh mau thả ta xuống, thả ta xuống Khạch Trạch ca ca”
Cả ba mang y về Nhiếp Chính Vương Phủ nơi gần nhất, ném y vào phòng.
Ngày hôm ấy, Phượng nhị thiếu gia không về nhà, trong phòng Nhiếp Chính Vương truyền ra những tiếng hét thảm.
Ba hôm sau mới thấy mặt nhị thiếu gia Phượng phủ, đang nằm gọn trong lòng Nhiếp Chính Vương, bên cạnh là Thái Tử và Chiến Vũ Vương.
Ba hôm sau ngày đó, hoàng đế băng hà, thái tử đăng cơ, xác lập một chuyện chưa từng có, lập ba hoàng đế một lúc, Hoành Vũ Vương và Nhiếp Chính Vương hiện giờ cũng là hoàng đế. Đại Hạ có ba hoàng đế nhưng cả ba chỉ có một hoàng hậu.
Tuy Phượng phủ có phản kháng nhưng cũng không làm gì được.
Vốn dĩ cũng không có ý định giam y trong cung cấm, ban đầu vẫn cho y xuất cung về Phượng phủ và dạo chơi, chỉ là được ba ngày thì ám vệ báo tin:”Hoàng hậu chạy vào thanh lâu ôm nữ nhân”
Hoàng đế nổi giận đùng đùng kéo nhau xuất cung, vác hoàng hậu về. Ban đầu vẫn bình thường nhưng hoàng hậu phản kháng, ngay lập tức người bẻ chân người bẻ tay. Tiếng hét thảm vang lên, hoàng hậu ngất đi.
Cả ba ôm lấy y nói:”Đừng trách ta độc ác, ta chỉ là muốn giữ đệ bên cạnh thôi”
Không còn tin tức nào truyền ra bên ngoài về hoàng hậu chỉ nói hoàng hậu không muốn gặp người ngoài.
Ba năm sau, lại một mùa tuyết, y ngồi trong lòng Trình Tranh trong Ngự Hoa Viên, bên cạnh là Khải Trạch đang cầm từng miếng trái cây đã cắt bón cho y, bên kia là Minh Triết đang sưởi ấm bàn chân cho y. Mèo nhỏ chạy đến, vừa chạy vừa kêu:”Ngao ngao”
Khải Trạch ngưng lại, bế nó lên đặt vào lòng y, hơi thở y không đều lắm, ba năm nay sau khi bị bẻ chân tay thường ốm bệnh, hệ thống truyền tin nói:”Uy tín đã đủ, hệ thống cũng nâng lên cấp ba, hảo cảm của cả ba đều đã tịc đủ, kí chủ có thể đến thế giới thứ hai”
Sở Tiêu đáp:”Đi thôi”
Y lập tức được truyền tống đến không gian hệ thống, mèo nhỏ mở cổng bảo:”Chủ thần muốn gặp ngươi”
Sở Tiêu tiến tới bước qua, y được dịch chuyển đến cung điện, bên trên chỉ có một chiếc rèm đỏ che phủ, y đoán phía sau là một cái ghế. Rèm đỏ vén lên, một nữ tử mang mái tóc bạch kim vận một thân bạch y khoác áo choàng lông thú bước xuống, nàng hỏi:”Ngươi là Phượng Sở Tiêu?”
Y khẽ gật đầu đáp:”Là ta”
Nàng bảo:”Ta cần báo cho ngươi một chuyện, trước khi ngươi xuyên đến thế giới ta tạo ra thì có một vị thần đến xin ta dùng thế giới đó độ kiếp, ba nam chủ kia là ba mảnh hồn của hắn, hắn cần trải qua tình kiếp, nên ta sẽ thay đổi nhiệm vụ đôi chút để sau này hắn độ kiếp xong sẽ không trả thù ngươi, ta chỉ báo thế”
Y gật đầu, nàng mang ra một thanh kiếm đưa cho y rồi bảo:”Đây là pháp bảo đỉnh cấp, ta đoán thế giới tiếp theo ngươi sẽ cần, sau này cũng cần, cho ngươi mượn, hoàn thành nhiệm vụ xong thì ta sẽ lấy lại”
Y khẽ gật đầu, nàng ra lệnh:”Được rồi, hệ thống, đưa hắn đi”
Hệ thống liền mở cổng không gian, nàng nói:”Đó là cổng vào thế giới thứ hai, mau đi đi”
Sở Tiêu gật đầu, bước vào bên trong. Y được truyền tống đến thế giới thứ hai.
Hệ thống nói:”Đây là thế giới tu tiên, ngài là tông chủ của một phái, thích mèo và ghét máu, muốn thiên hạ sớm ngày không còn phân tranh”
Y ngồi dậy, tiếng gõ cửa phát ra, y nói:”Vào đi”
Ba tiểu đồ đệ xông vào, ôm lấy y, gọi:”Sư tôn, sư tôn”
Hệ thống nói ngay:”Cả ba tiểu đồ đệ lớn lên đều thích sư phụ mình, nhưng nguyên chủ chê họ kinh tởm, họ liền từ bỏ chính phái tu tà ma ngoại đạo ép sư phụ mình nằm dưới thân”
Y đỡ trán hỏi:”Chuyện gì?”