Xuyên Không Bất Đắc Dĩ!

Chương 10: Duyên tình chớm nở



6 giờ 30 phút sáng ngày 3 tháng 12 năm...ba chấm!

Tin từ đài khí tượng thủy văn vừa cho hay thành phố Lập Tân thuộc, Quốc Gia China sắp sửa đón 1 trận bão tuyết nghiêm trọng, yêu cầu lực lượng cứu hộ cứu nạn khẩn trương chấp hành nhiệm vụ di dời cư dân vào nơi tránh bão an toàn.

Cô nàng nữ chính lúc này đang trên đường chạy xe mua điểm tâm cho 2 cha con thì gió tuyết thổi mạnh bánh xe lắc qua rồi lật nhào khiến cô và cả đồ ăn văng tứ phía, gió tuyết cứ tạt vào mặt làm cô ko thể đứng dậy đành bất lực ngồi đó hứng chịu những cơn gió kèm tuyết phủ xuống khắp người.

Và rồi vị cứu tinh đã đến ứng cứu kịp thời đỡ cô đứng dậy ko quên buông lời quở trách đầy vẻ quan tâm:

_ Cô bị đần hay sao ra đường chạy xe vào lúc này hở? Đứng dậy vào xe tôi nhanh lên!

Hắn ta quát vài câu rồi kéo tay cô mở cửa xe đẩy cô vào chiếc xe hắn, cô mắt mũi bị tuyết làm mờ chưa kịp mở miệng đã dc vị cứu tinh ấy tống cổ vào trong xe.

Bấy giờ dung mạo vị cứu tinh ấy đã rõ rệt hẳn nhờ cô lau lại 2 quả nhãn của mình.

Quả là sự trùng hợp bất ngẫu nhiên bởi gương mặt tên đó lại là gã công tử nhà họ Du. Cô thầm tự mắng mình:

_ Số mình sao đen đủi thế ko biết cứ hễ lần nào có mặt tên này mình đều gặp xui xẻo!

Hắn ta ko nói gì mặt ngầu liếc lên kính chiếu hậu trước mặt xem tình hình Hiểu Tinh thế nào rồi tự ý chạy đến 1 siêu thị gần đó trú bão, đường ngập tuyết trở nên khó khăn hơn cho sự di chuyển giao thông khiến xe bị chậm và kẹt bánh nhiều lần.

Cô nàng ngồi trên ko thèm ho hen tiếng nào cô lấy di động ra gọi cho ba:

_ Alo ba ơi con bị kẹt xe, đường tuyết quá ba lấy mì gói ăn đỡ nha chút con về sau, đồ ăn bị rớt hết rồi!

Ba cô thở dài bảo: _ Ừh, ba biết rồi con cẩn thận nhen con gái!

Ông nhà văn họ Mạc ấy cứ cảm thấy lo lo ko biết con gái bé bỏng của ông sao lâu quá chưa về, ông cứ đi đi lại lại vò 2 bàn tay.

Không hiểu vì sao cậu ta lại quan tâm đến cô như vậy? Cậu ta nghĩ nát óc cũng ko thể tự biết rằng bản thân đã yêu cô tự lúc nào không hay.

Vào siêu thị, cô ngồi co ro ôm điện thoại, tay chân lạnh ngắt vì quên mang vớ, môi tái nhợt phát run cả người.

Cậu ta nhận thấy cô bị lạnh nên tự lấy khăn choàng của bản thân choàng vào cổ cô nàng giọng vô tình 1 cách trẻ con:

_ Cho mượn này, sau khi cô về nhà phải giặt trả ngay đó khăn này tôi đặt từ Hà Lan đấy có bán nhà cô cũng ko mua dc đâu!

_ Oh, thế à, trả anh ngay này hứ chả thèm đụng vào đồ thiếu gia thiếu vịt nhà anh _ Nói đoạn cô liền tay định gỡ ra.Ngay lúc đó cậu ta chụp bàn tay lạnh buốt của cô lại và phán xanh mơn: _ Cứ dùng đi xem như hôm nay tôi làm từ thiện vậy.

Cô nàng trề môi '' Hứ '' 1 cái rõ ngắn.

Cậu ta đồng thời khom người ngồi xuống ghế cạnh cô, ánh mắt cậu ta dành cho cô dần trở nên thiện cảm hẳn.

Còn cô Hiểu Tinh này, tự nhiên bây giờ ko còn thấy gai mắt tên khó ưa này.

Cứ thế hai người ngồi trong im lặng, không gian càng trở nên lắng đọng.

Tính từ lúc họ chạm mặt nhau lần đầu đến giờ là 5 lần đấu khẩu và thù hằn nhau....

Họ cứ thế mà cứ nhìn người đi qua đi lại mà ko thấy chóng mặt, bất giác Cậu ta cúi xuống thắt lại dây giày mắt cậu lại chuyển hướng lên khuôn mặt thanh thoát tinh khiết ai kia đang bâng quơ đã vô tình 1 lần nữa càng in dấu vào tâm trí cậu sau đó lại đổi hướng về vị trí cũ.

Ánh mắt cô nhìn xa xăm rồi vô tình nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Cậu ta. Thì ra trước giờ cô chưa bao giờ trực diện nhìn vào gương mặt tên này lần nào, góc nghiên này càng tăng nét lạnh lùng nhưng quyến rũ với đôi mắt có nét đậm nam tính có thể hút chết người đối diện, sống mũi cao vút thanh tao hài hòa cùng với khuôn miệng khá là hồng hào đẹp đến lăn đùng ra ngất tại chỗ.

Tim cô như bị máy hấp làm tăng nhịp đập, cô trấn tĩnh bản thân lại luốn cuốn bấm dt gọi cho Lưu Trinh cô bạn thân chí cốt.

_ Lưu Trinh ơi là Lưu Trinh giờ này còn ôm gấu Teddy ngủ dc cũng hay thật. Hiểu Tinh giở giọng trêu chọc cô bạn.

Cô bạn Lưu Trinh này đã bị trục dậy bởi âm thanh gọi hồn từ con bạn thân mặt ngây ngô đi đánh răng vừa đánh vừa ngủ gục kem bắn vào đầy mặt cả lên.

Quay lại cặp đôi kì quặc này, Cô gọi dt xong lấy tai nghe ra đút vào tai mở bản nhạc cô thích nghe và tự kỷ 1 mình lắc lư nhẹ theo điệu nhạc.

Hắn ta tâm lý bỗng nhiên ko ổn định giật tai còn lại của cô tự nhét vào tai mình nghe chực, mặt hắn lúc này lỉnh lỉnh nhìn thấy ghét lắm. Cô thò tay định giật lại ai ngờ bị hắn nắm lại và nhét vào lỗ tai hắn tập 2.

Cô nàng bực bội trừng mắt qua hắn hỏi:

_ Anh làm trò j thế? Sao giật tai nghe của tôi hử?

Hắn cười, ôi cái nụ cười đểu giả vô cùng đáp trả:

_ Nghe thử, ko dc sao? Bài này cũng là bài tôi thích mà!

Hứ nhạc của tôi, anh thích thì tự tại về nghe đi mắc gì phải nghe ké của người khác _ Cô mạnh miệng trả lời.

Bớt tuyết rồi tôi phải về đây, anh cứ tự nhiên ở lại đi hen bái bai! _ Cô đứng dậy bỏ ra ngoài chưa ra khỏi cửa bị hắn nắm cổ tay kéo lại:

_ Cô về bằng xe chân à? Đừng quên xe cô bị hỏng rồi. U...m để tôi đưa cô về xem như taxi miễn phí nhân ngày bão.

Cô hết cách phải theo xe hắn về nhưng bụng cô bổng sinh lòng nghi ngờ: '' Sao bữa nay hắn tốt bụng thế nhỉ? Tên này ko phải đang toan tính chuyện đen tối gì chứ? ''

Du Vỹ Tường với đôi mắt thần thánh ấy đã sớm đoán dc cô đang nghĩ gì cậu ta cười gian nói:

_ Hừm... cô đa nghi quá nhỉ? Có phải cô đang nghi ngờ bổn thiếu gia đây chứ?

Bị hắn nhìn thấu tâm can, cô ko thèm nói câu nào mà lẽo đẽo lên xe mặt hầm hầm im lặng.

Cô đã lên xe nhưng tên đó quay lưng trở vào siêu thị hồi lâu chân bước ra cùng 3 phần Mỳ Ý đưa cô 2 phần:

_ Này đem về ăn sáng với ba cô đi!

Nói xong cậu ta cho xe chạy đi 1 mạch về đến nhà Hiểu Tinh. Cứ tưởng mọi việc đến đây kết thúc ai ngờ cậu ta theo hẳn vào nhà lễ độ chào Ba Cô:

_ Cháu chào Bác ạ! Cháu là bạn......học chung trường với Hiểu Tinh ạ!

Hắn cố ý kéo dài chữ đó làm Cô và Ba cô căng thẳng vài giây. Hắn xin phép vào bếp cùng cô lấy dĩa ra hâm lại đồ ăn và cố tình kéo ghế ngồi cạnh cô ăn chung.

Ăn hết Cậu ta lại vào bếp phụ rửa lau dĩa cho sạch bong kin kít luôn mới chịu về.

Trên đường với chiếc xe cậu ta bổng tươi lạ thường, tự kỷ cười 1 mình với em xe ( Haizz...Đúng là bị bệnh mừ! _Thay lời chiếc xe tác giả xin phụ đề).

Nhà Lưu Trinh bây giờ náo nhiệt hơn, Ba cô nàng và mẹ cô nàng quây quần đốt lửa bên lò sưởi cười nói vui vẻ hạnh phúc.

Ba Lưu Trinh hỏi con gái: _ Năm nay cũng đến tuổi cặp kê rùi nhỉ? Con đã để ý anh nào chưa nói ba biết nào?

Lưu Trinh nũng nịu đáp: _ Ba sao tự nhiên hỏi con mấy chuyện thiên binh đó? Con còn con gái nhỏ xíu mà chưa có ai hết á!

Mẹ cô chen thêm câu chọc: _ Phải hông đóa cô nương? Mẹ chắc sẽ có rất nhìu người để ý thương thầm nhớ trộm con mà con ko biết ó thui!

_ Ẹ,,nhưng mà con gái xinh nhất nhà của mẹ chưa chấm dc ai cả biết làm sao có bạn trai dc. Lưu Trinh hồn nhiên đáp.

Trở lại và quay về với nhân vật được xem là Mẹ đẻ của cốt truyện này Lâm Tử.

Bà đây quấn trùm như mấy dị nhân bên I-rắc ý vì chưa quen với cái lạnh cắt da cắt thịt ở cái chốn kêu trời ko thấu kêu đất ko nghe. Tuy vậy chị ta vẫn chăm chỉ làm việc ở quán chú Bình.

Hết khách cô tác giả ngồi nghỉ mệt tự thưởng cho mình cốc cafe cappuchino khói bay nghi ngút và chìm vào trí tưởng tượng: ''

_ Ko ngờ mình lại ở phải chốn đất khách quê thiên hạ này, ko biết quyển tập truyện của mình còn ở góc bàn cũ ko? Lỡ mai nào mình ko về đó được haizzz...ko dám nghĩ tới! Nghĩ đi nghĩ lại, sao mình cứ có cảm giác truyện của mình có vấn đề gì đó rất lạ, rốt cuộc là nảy sinh ở khúc nào ta? À phải rồi, tối hôm qua đáng lý sau tiết mục của mình là thằng cha MC khép màn kết thúc luôn buổi nhạc, trong nội dung mình nhớ 100 % ko lầm là như thía mừ.

_ Khi không xuất hiện 1 gã công ko ra công thụ chẳng ra thụ ko rõ lai lịch đó, ăn mặc kì dị.....giả thần giả quỷ! Xem ra bổn cung phải di hành 1 chuyến quay lại địa điểm mà ta bị rớt từ nhành cây đó xem có manh mối gì đáng ngờ ko! Ừm nhất định ngay ngày mai bớt tuyết lại đó xem xét hiện trường. _ Nó ngậm muỗng cà phê hồn đi nơi khác 2 con ngươi ko cử động.

Lâm Tử...Lâm Tử À........! _ Chú Bình thấy nó thất thần nên gọi hồn nó lại kẻo đi luôn ko ai phụ quán.

Dạ.............Có gì hông chú? _ Nó ngây thơ hỏi.

Để hồn đi đâu vậy con? Chú gọi hoài mới nghe con trả lời _ Chú nhìn nó đăm chiêu.

Nó vâng dạ cho qua!

Bên kia nhà Châu Lập Tuyên, có 1 người đang ngồi nhâm nhi tách trà hoa oải hương tương tư nàng nào đó.

Vâng đấy là anh bạn quản lý của Ca sĩ Cổ Lực Quân.

Lực Quân cậu ta cũng ở đó chơi thấy thằng bạn mình bệnh nan y sắp chết liền tra khẩu cung miết:

_ Tuyên Tuyên cậu tương tư ai mà say xưa với tách trà có mùi lạ hoắc này thế?

_ He nói tớ biết dc ko có gì tớ tư vấn giúp.

Cậu Lập Tuyên này hướng thị lực của mình nhìn vào khoảng không chả thèm để tâm tới ai đang nói gì.

Cảm thấy mình bị Bơ nhẹ, Lực Quân giận dỗi ngồi sô pha chơi game. Lúc này Vỹ Tương bơi bơi vào tay xoay xoay chìa khóa xe với bản mặt rất chi là bất thường, còn huýt sáo nữa cơ!

_ Ôi mẹ ơi, Vỹ Tường cậu hôm nay sao Vĩ Đại thế.......... còn huýt sáo cơ, ây ây thảm roài thảm roài. _ Lực Quân lắc đầu đực mặt với hai cậu bạn bị bệnh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.