Xuyên Không Bất Đắc Dĩ!

Chương 6: Buổi hẹn hò và nước mắt hoa khôi !



Bóng chiều xế tà sang dần dần chập tối, tại quán cà phê lãng mạn nọ có một cô nàng à phải gọi là thiên thần mỏng manh xinh ngất ngây đương ngồi chờ đợi vị hôn phu tương lai, nàng ấy môi nhấm tách cafe sữa béo ngậy nóng hổi mặc cho đám trai khác mắt ếch lòi ra, enzim sắp tràn cả họng.

Nói đến đây, có lẽ các bạn đọc giả đã đoán ra là ai rồi nhỉ? Ánh mắt mơ màng ấy trông xa xăm mỏi mòn đợi, đợi mãi!

Cuối cùng sự chờ đợi ấy đã dc đền đáp khi chiếc xe lạ kia chợt dừng lại đúng vào bãi giữ xe gần quán.

Du Vỹ Tường, cuối cùng cậu đã chịu xuất hiện.

Xin phép tả một tẹo, anh ta diện chiếc áo sơ mi màu xanh đen trông phóng khoáng và thoải mái khi thả lỏng hai cúc áo trên cố tình để nửa kín nửa hở lộ 1 phần cơ ngực săn chắc trắng mượt. ( Cha ơi, nói đến đây ta còn phải ganh tỵ vì hắn còn trắng hơn ta, xấu hổ thặc), thân dưới với chiếc quần jean xanh nhạt sành điệu dc xé rách ngẫu hứng, giày thể thao màu xanh đen. Với bộ dạng đó khiến ko ít thiếu nữ phụt máu đều đều đã đành, tóc tai chải vút dựng lên chóp mũi đầu, đeo cả khuyên tai bên phải 1 bông tai bạc màu đen càng khiến gương mặt, từng góc cạnh trở nên đẹp 1 cách rợn người.

Nhìn từ chân đến đỉnh đầu cả tác giả như ta còn phải rối loạn tiền đình nữa là các cô nương xinh phơi phới kia.

Anh chàng đẩy cửa bước vào vô tình vô ý làm cô bồi bàn suýt đổ trà vào người khách vì bị vẻ đẹp trắng trợn của anh ta mê hoặc.

Anh ta tiến tới 1 góc bàn hướng đến chiếc ghế đối diện cô nàng hoa khôi kia đang hồn phách phiêu lạc chốn thiên thu vĩnh cửu nào đó.

_ Tôi đến rồi! Anh ta chỉ nói 1 câu duy nhất đủ khiến nàng hoàn hồn trở lại.

_ Ơ..ơ chào anh Vỹ Tường, anh ngồi đi! Ý Hàm tim vẫn còn đung đưa chưa vững dc nhịp.

_ Vào đề chính luôn đi, tôi hỏi cô 1 lần thôi: '' Rốt cuộc cô có ưng ý với cách sắp xếp này ko? _ Anh ta thẳng thừng hỏi.

Cô nàng đỏ mặt nhưng vẫn có cách trả lời rất chuẩn của 1 cô nàng biết cách ăn nói làm người khác hài lòng:

_ Um...có thể đây là sự sắp xếp hợp lý mà ba mẹ 2 chúng ta đã dày công chọn. Riêng em thấy rất hài lòng, hi vọng 2 chúng ta sẽ hiểu nhau hơn. Ưm.. còn anh? Anh có cảm thấy đây là 1 nơi lãng mạn thích hợp để nơi hẹn hò chứ?

Anh chàng bưng ly cafe vừa gọi ực hết 1 lần rồi trả lời vô tình:

_ Còn tôi, cảm thấy tôi và cô không thích hợp hẹn hò hay hứa hôn dù chỉ 1 giây. Tôi cũng hi vọng sau này tôi và cô ko còn phải chịu sự sắp xếp vô nghĩa này nữa.

Cô nghe như vỡ nát con tim, cô cố gắng kìm nén hỏi cho ra lẽ rốt cuộc anh ta có tình cảm hay cảm giác gì dù chỉ 1 chút với cô hay ko:

_ Nếu a đã nói như vậy, em có thể hỏi a 1 câu, anh phải thật lòng trả lời: '' Thực sự từ lúc mới gặp đến bây giờ, anh có chút tình cảm hay cảm giác gì với em ko? ''

Anh ta lạnh lùng đáp:

_ Không! Tôi đã nói rõ rồi, mong cô về khuyên gia đình nên từ bỏ hôn sự này và cả cô nữa, tôi mặc kệ cô có tình cảm với tôi hay ko nhưng tôi muốn nhấn mạnh '' Cô!!! Sẽ Không Bao Giờ Có Được Tình Cảm Của Tôi ''.

Mọi chuyện đã xong, chào cô!

Du Vỹ Tường quay đầu bỏ đi hiên ngang ko thèm đoái hoài gì mà ngoái đầu lại quan tâm đến cảm xúc của Trương Ý Hàm cả.

Lúc này, 2 tên trộm nghe lén đã lộ nguyên hình sau cú gọi hồn của công tử nhà họ Du.

Lực Quân bất bình thay cô ta hết lời trách móc Vỹ Tường:

_ Cậu, có phải đàn ông ko? Rút cục cậu là quỷ hay người thế? Những lời nói như thế mà cũng thốt ra dc với cô gái yếu đuối mỏng manh như cô ấy sao? Thật hết thuốc chữa...!

Lập Tuyên hiền hơn cậu ta ko nổi nóng mà chỉ lắc đầu thương hại cho cô gái hoa khôi đó.

Chiếc xe của 3 anh chàng vừa ra đi được vài phút thì tại quán cà phê thanh bình đó ngấn lệ nhạt nhòa của cô gái Họ Trương tên Ý Hàm kia.

Tại hạ mạng phép được diễn biến tâm trạng của nhân vật đáng thương Trương Ý Hàm.

Sao có thể như thế chứ? Sao anh ấy lại vô tình với mình? Sao anh ấy có thể ko bận tâm đến ngoại hình của mình?

Nghĩ kỹ lại, anh ấy chưa hề thốt tên của mình lần nào cả? Ngay cả 1 cái cười mỉm mình cũng chưa bao giờ dc nhìn thấy anh ấy cười với mình. Ánh mắt của anh ấy lại càng lạnh lùng hơn, anh ấy chẳng khi nào nhìn mình bằng ánh mắt trìu mến hay thân thiên.

Không lẽ mình chưa đủ thu hút 1 người hoản hảo như anh ấy? Rốt cuộc anh ấy thích mẫu người ra sao?_ Cô tự hỏi bản thân mình hàng loạt câu ko có lời giải đáp.

Và rồi...1..2.....3 cô nàng đã rơi những giọt lệ bi thương, cô chạy đi trong cái lạnh của mùa đông và sự đau đớn.

Haizzz! Phải trách tên nam chính vài câu tại hạ mới chịu nỗi, quá vô tâm, vô tình. Đồng ý là anh ta có bệnh từ nhỏ nhưng cũng ko cần phải cay đắng với con gái người ta thế này.

Tác giả như tại hạ còn cảm thấy tội nghiệp, cô gái nhu mì hiền thục nết na như vầy mà nỡ lòng xé nát trái tim bé bỏng người ta. Quả là nhỏ đã bệnh nặng, lớn lên càng vô cầu vô cứu hơn.

Xin hết ạ!

______

Quay lại nữ chính, cô nàng lập dị này ôm cứng ngắt nhỏ Lâm Tử trên chiếc xe máy cùi bắp mặt cắt ko còn giọt máu.

Lâm Tử đã đến địa điểm khám phá, máy xe đã tắt hơn 10 phút nhưng có lẽ Hiểu Tinh của chúng ta hồn vẫn còn chưa về bảy vía chưa xuống.

Nó phải hét vào lỗ tai cô nàng mới hồi dương.

_ Nè, cậu muốn tớ thủng màng nhĩ sao? Hiểu Tinh bắn cả hồn mắng nó.

_ Tớ ko ngờ ngồi xe cậu chở lại nguy hiểm như zị ó? Hiểu Tinh suýt vỡ mật vì sợ.

_ Thôi dc rồi, tại cậu bảo gấp nên tớ mới chiều theo ý cậu chớ bộ. Nó biện minh.

Hờ hờ, tới giờ tim tớ vẫn chưa ổn định nữa nè, đầu còn quay mòng mòng đây. _ Hiểu Tinh chới với cố gắng trấn an lại tinh thần.

Vô đi, xem thử ngôi nhà này có gì mà thu hút cậu, nó nói rồi lôi Hiểu Tinh mặt vẫn còn xanh lè có thể nhát ma người ta còn dc.

Không gian u ám cộng hưởng theo cơn gió lạnh rít liên hồi càng tăng không khí ảm đạm, mờ ảo cho căn nhà vô chủ này hơn.

Nó, Hiểu Tinh bật đèn pin lên chân nhè nhẹ bước vào, cửa rào căn nhà khóa rất cẩn thận nhưng lại bị rỉ sét nên mục nát vừa chạm vào đã ngã ra khiến bọn nó nuốt nước bọt ừng ực, thở cũng ko dám thở mạnh.

Hiểu Tinh cầm đèn rọi từng ngõ ngách và nhân tiện lấy điện thoại ra thử chụp 1 vài bức họa may có gì kì lạ ko?

Được 1 đoạn ngắn, nó và Hiểu Tinh khoát chặt tay nhau rón rén từng bước chân nhấc nhẹ nhàng hạn chế gây tiếng động.

Cô nàng Hiểu Tinh bây giờ đã bớt rung hơn và dạn dĩ soi từng góc nhỏ của căn nhà cũ kỹ này.

Thoạt nhiên, nó bị vướng sợi chỉ quần vào thứ gì đó, nó mặt căng thẳng thì thào với Hiểu Tinh:

_ Dừng lại, chân tớ bị vướng rồi!

Hiểu Tinh từ từ rọi đèn xuống, hú hồn hóa ra là 1 nhành cây móc vào ống quần. Gỡ ra xong, 2 đứa tiếp tục hành trình khám phá.

Hiểu Tinh lại bật máy quay lên và đi từ từ vào trong, cô quay hăng say và mê mẩn quên bẳn đi nó bị tụt dây giày, bỏ nó lại 1 khoảng không gian tĩnh mịch im lìm ko ánh đèn, nó bật điện thoại lên soi đường liền đứng tim vì mặt Hiểu Tinh sáng lập lòe trên ánh đèn pin.

Nó thủ thĩ mắng nhẹ: _ Cậu bị hâm à? Tự nhiên xịt đèn vào mặt làm gì?

Hiểu Tinh cười mỉm: _ Hì thấy cậu loay hoay với đôi giày tớ ghẹo chút xíu hui!

Đáng ghét, dám hù tớ! _ Nó sợ xanh mặt chửi.

Hiểu Tinh nhỏ nhẹ hỏi:

_ Lạ chưa? Cậu phi xe vèo vèo ko sợ mà lại sợ mấy thứ này à?

Nó nghiến răng: _ Hai chuyện đ.... đ... ó hoàn toàn khác nhau.

Tiếp tục mò mẫm vào trong 2 đứa nghe tiếng vài người đàn ông đang bàn tán về phi vụ nào đó. Bản chất 2 mụ này nỗi lên, tính tọc mạch càng dấn sâu vào 2 nữ quái này.

Nội dung cuộc đối thoại:

_ Tụi bây nhớ ngày mai đem hàng đúng địa điểm ko dc sơ sẩy nghe chưa? Một tên bậm trợn nói.

_ Còn mấy thùng thuốc nổ này xử sao đây đại ca? Có lẽ là giọng thằng đàn em.

Vâng vâng và vâng vâng. Nội dung được tóm tắt là những tên này đang buôn hàng cấm hay buôn lậu những món hàng mờ ám gì đấy.

Hiểu Tinh nhìn nó 2 đứa mặt chuyển màu xanh lá, nói ko ra đc câu nào ra ám hiệu cho nhau thay phiên quay lén và ghi âm. Tránh bị phát hiện, 2 nàng đành bò từ từ ko dám rục rịt gây âm thanh.

Tình hình bọn chúng ko hề hay biết bọn nó đã theo dõi và quay lén, lỡ rồi nên 2 đứa bò nhẹ nhàng xuống lầu và ra xe dẫn bộ 1 đoạn sợ gây tiếng xe '' Đánh rắn động cỏ '' khoảng cách khá xa nên Hiểu Tinh có vẻ rung tay ko thể cầm lái dc và nó lại là quái xế chở Hiểu Tinh về nhà.

Hiểu Tinh xin ở lại nhà nó về đêm đã khuya, nó cho cô 1 bộ đồ ngủ màu trắng in hình Conan kakakaka!

Hiểu Tinh cười: _ Cậu cũng thích truyện này sao?

Ừh tất nhiên, bồ rút của tớ mừ hé hé! _ Nó cười điệu cười vô cùng dị hợm.

Cô gọi điện báo cho ba cô khỏi lo rồi cùng nó mở nội dung lúc nãy lên xem nhưng ko dám cho chú Bình biết, sợ chú ấy mắng.

Hai nàng hiện ra vẻ mặt hình sự ra quyết định báo cảnh sát vào ngày mai.

___ Khò khò khò........!

Cúng cuồi à nhầm cuối cùng 2 con ranh ma này đã say trọn giấc nồng.

________

End chap.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.