Xuyên Không Bất Đắc Dĩ!

Chương 7: Thiên duyên tiền định hay nghiệt duyên



Tít tít....tít tít.......!

Bác đồng hồ nhà tác giả Lâm Tử ảo réo rắc kêu gọi đồng bào dậy sớm!

Hoáp....nó vươn mình chớp mắt nheo nheo nhìn qua con heo mọi Hiểu Tinh đang quấn chăn của nó cả đêm, nó bị đạp xuống đất tự lúc nào.

Tỉnh dậy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nó ngồi bật dậy bò lên giường ngắt nhéo, sờ mó gương mặt cô nàng Hiểu Tinh miệng nhảm nhảm: '' _ Hề.....mình cũng có óc sáng tạo quá chứ! Tạc cho con heo này hình tượng đẹp đẽ thế này, không ngờ hình tượng trong truyện lại lột tả còn sáng láng tuyệt hảo ngoài sức tưởng tượng của mình! ''

Nó lại tưởng tượng viễn cảnh tiếp theo xảy đến với nhân vật của chính mình tác tạo nên, đột nhiên nó phát hiện và mới nghĩ tới cảnh tượng rủi ro mà nó chưa bao giờ nghĩ đến trước đó.

_ Oh thôi chết, ko biết truyện của mình có còn ở nhà ko? Tự nhiên giờ mới nhớ tới làm nó hoang mang.

_ Nhỡ đâu bị quăng vào só nào, tệ hơn là đem đi bán ve chai là toi đời nhà ma. Chị tác giả này bắt đầu sợ hãi cái viễn cảnh diệt vong ấy.

Oh không không, có lẽ do mình tự đa nghi thôi, cầu xin Chúa hãy phù hộ cho cuốn truyện của con được bình an sống mãi mãi. _ Nó ngước mặt cầu khẩn.

Sột soạt, sột soạt....Tiếng gãi đầu và cựa mình của cô nàng Hiểu Tinh làm nó bừng tỉnh.

Nó nhìn Hiểu Tinh với biểu cảm mắt trợn trừng răng nghiến chặt, con heo này ngủ hoài vậy chời?

_ Dậy....................Nó hùng hổ kéo mền lao vào lôi cô nàng sền sệt vào toilet.

Hiểu Tinh vẫn ngủ bất chấp ko hay biết gì. Nó lấy điện thoại mở nhạc '' Tiếng cười ma quái '' áp vào tai Hiểu Tinh khiến cô giật mình tỉnh ngủ.

Tỉnh dậy thấy mình trong toilet, cô nàng hết hồn.

Nàng tác giả sau trận quánh răng, chà rửa mặt mũi xong đã quay trở lại với hình tượng nữ sinh chỉnh chu tươm tất.

Bỏ mặc con heo Hiểu Tinh còn lơ ngơ thở hơi ke. Hai nàng sau trận đấu bàn chải xong tỉnh táo xuống nhà ăn sáng.

Chú Bình khuyến mãi đứa 1 tách cafe nóng hổi thơm lừng cùng dĩa trứng chiên, bánh mì nóng giòn.

Lần này Hiểu Tinh tự tay lái xe chở nó ghé qua nhà Hiểu Tinh thăm nhà xem ba cô thế nào rồi băng băng tới trường.

Nhạc Viện bây giờ nghẹt cả sinh viên, gửi xe xong 2 cô nàng chen chút vào bắt gặp Lưu Trinh đang ôm cặp ngồi trước cửa lớp vì cửa bị khóa bác bảo vệ ngủ quên hay sao chưa vào mở cửa.

Lưu Trinh hôm nay khác hẳn mọi ngày, cô diện áo len cổ lọ màu hồng nhạt tay dài đóng thùng vào quần jean dài màu xám lông chuột đi đôi boot thấp, tóc xoăn đuôi màu vàng mật ong buộc cao để lộ vầng trán thông minh. Xinh hết biết, cô tuy ko nổi bật bằng hoa khôi nhưng cũng đủ sức gây ấn tượng với các nam sinh vs vẻ ngoài năng động đáng yêu.

Đối với Hiểu Tinh, cô nàng lập dị này chẳng bao giờ thu hút bất kì ai với cách ăn mặc cổ cổ dị dị, ít người thèm chú ý. Sáng nay vì trời đổ lạnh, cô nàng giữ ấm bằng cách bên trong chiếc áo khoác măng-tô dày màu nâu đơn giản là áo sơ mi đen nhét đằng trước chừa đằng sau đồng màu với quần jean đen rách đầu gối, đi đôi giày thể thao cùng đôi vớ hay gọi là tất màu đen. Tóc đen búi nửa đầu làm cô trông lạ đời hơn các bạn gái khác. Bà cô này phối đồ lạ lùng thật.

Đến lượt chị Tác Giả tên cũng giả Lâm Tử, xuất hiện với hình tượng chả đâu vào đâu. Tóc búi lỏng phồng ót nhìn xơ xài hết biết, chừa 2 sợi tóc mai dài gió thổi hiu hiu chơi vậy đó. Thời trang cũng ko ăn nhập gì với nhau, bên trong mặc áo thun tay ngắn độc 1 màu trắng in hình chữ Death màu đen chết chóc quần jean màu bạc bị cào vài đường mỏng trên đầu gối, phía ngoài đơn giản với 1 chiếc áo khoác kiểu phao cứu hộ màu xanh cô- ban tệp với đôi giày thể thao xanh dương.

Các bạn tự tưởng tượng xem là hiểu nhé ( Tác giả như tại hạ còn bụm mồm vì sợ rớt răng đây)

_ Way, Lưu Trinh, sao ngồi đây? Lớp chưa mở cửa à? Hiểu Tinh ngồi xuống bên cạnh hỏi.

Nó cũng lủi thủi đi vào lớp và cũng bị tình trạng y chang lớp kế. Nó quay ra ngồi xuống cạnh 2 nàng tán dóc chờ sung rụng.

Lưu Trinh dòm nó từ đầu đến chân rồi hỏi: '' _ Ai mix đồ cho cậu thế? ''

Nó dõng dạc trả lời: '' _ It's me! ''

A zui.ya..xem ra The Fashion như tớ phải tận tay phổ cập 1 khóa cách Mix đồ giúp cậu thoai! _ Lưu Trinh chắc lưỡi.

Hiểu Tinh bật cười: '' _ Khì.. khì...khì, tớ đã tự ti với cách mix thời trang của chính bản thân mình, ko ngờ núi này thấp còn núi khác thấp hơn kha..kha! ''

Lưu Trinh tự đánh vào đầu mình:

_ Thiên địa ơi! Sao mình lại có 2 con bạn sụp đỗ Fashion thế chứ?

Tán dóc hơn 15 phút trôi qua, cả trường nghe dc tin dữ. Bác bảo vệ đã bị lên tăng xông nằm bệnh viện, phải chờ con của bác ấy tới mở khóa.

Chán quá, nó kéo cập ra lấy 1 bịch snack ra 3 nhỏ cùng ngồi thưởng thức. Đúng lúc, 3 vị thiếu gia có tiếng trong trường đi ngang qua vì lớp của bọn họ ở trên tận lầu 3.

Một trong 3 anh thốt ra 1 câu tuy nhỏ nhưng có lẽ đủ âm thanh để ai đó lọt vào lỗ tai: '' _ Hừm 2 cậu dc tận hưởng The Fashion Bad nhất mọi thời đại rồi đấy. ''

Được ban tặng 1 câu thánh chỉ ấy, 3 đứa ngồi ăn chả còn mùi vị gì nhất là 2 vị thánh phối đồ kia.

Này, Hiểu Tinh, tớ mất hết khẩu vị rồi, còn cậu thì sao? _ Lâm Tử ngừng nhai phán.

Còn tớ...! Ước gì dc cho tên đầu gà đít vịt kia ăn vớ bẩn của tớ thay cơm._ Hiểu Tinh vừa nhai banh chành miến khoai tây trong miệng vừa ca trù.

Còn lại Lưu Trinh, cô nàng cũng bức xúc răng muốn bay lên não.

Phía 2 anh chàng kia cũng nghe dc những câu châm ngôn đầy lời lẽ hăm dọa kia mà cười muốn vỡ cả nướu. Ngay cả anh chàng vừa thốt ra câu lúc nãy ko ai khác là Vỹ Tường cũng phải ko kìm chế dc và lỡ nở nụ cười bán nguyệt ngàn năm chôn dấu ra trước 2 thằng bạn thậm chí chơi vs nhau từ thời tắm mưa cởi chuồng kia còn chưa dc thưởng mắt.

Đám nữ sinh fan của Tam Đại Hoàng Tử vô tình dc chiêm ngưỡng bị tụt hồng cầu xuống còn 0 % lết theo gầm rú rần rần cả lên.

Đang học trời bổng xoay chuyển càng khôn ban tặng những bông hoa tuyết trắng tinh khôi buốt giá xuống khắp nơi thành phố.

Woa...đẹp quá!!!! Nó mắt long lanh ngắm say đắm những hạt mưa tuyết tâm trí ko còn học hành gì dc nữa.

Lần đầu nó dc chiếm ngắm tuyệt cảnh như thế, tất cả sinh viên cũng đều giống nó hướng mắt ra cửa sổ ngắm toàn cảnh tuyết rơi.

Các em tập trung học nè!!! Cô giảng viên đập bàn rầm rầm nhằm củng cố lại bài giảng và các bạn sinh viên.

Chuông báo beng beng........tan lớp!

Cả khu trường như vỡ ổ ong chạy ồ ồ ra ngắm tuyết, nghịch tuyết v..v...vv.v!

Cả bọn nó cũng góp tinh thần ham vui, lúc này tuyết đã rơi đầy đặn nguyên khu, đống lớp lớp trên các tán cây nơi nào cũng ngập lầy.

Nó, Hiểu Tinh, Lưu Trinh bay òa vào đám tuyết, lạnh quá nó lục cập lấy khăn choàng màu socola sữa ra quấn vào cổ rồi hốt 1 nắm tuyết ném '' BẠCH '' vào người Hiểu Tinh, cả ba đùa giỡn vô tư. Lưu Trinh nảy ra ý tưởng chơi đột kích với tuyết.

Ba cô gái tươi cười xây thành chắn và thu thập đạn tuyết.

Hiểu Tinh đã đắp thành công người tuyết mập mạp và núp tại đó, còn Lưu Trinh cũng xây thành tòa lâu đài kim tự tháp. Chỉ có Nó là nắn thành 1 khối tròn to lớn có lỗ chui vào để ẩn náo.

Game đột kích khởi động!

Nó liên tục ném vào Lưu Trinh nhưng cô nàng nhanh chân né kịp và phản công lại liên hoàn tuyết vào người nó.

Thừa lúc '' Tuyết đục thả bom '' Hiểu Tinh vo 3 viên to gấp đôi bọn nó dùng hết sức bình sinh ném về hướng nó và Lưu Trinh '' Bịch, bịch, bịch '' 3 phát trúng đều nhưng tiếc quá nạn nhân ko phải tụi nó mà là 1 gã đực rựa to tướng đang đứng quay lưng lại, Hiểu Tinh cảm thấy mục tiêu sắp quay lại tìm hung thủ bèn núp vào tượng tuyết.

Cậu ta mắt sắc hơn lưỡi dao quay đầu lại liếc tìm = dc hung thủ. Nhỏ tim quánh thùng thùng, mồ hôi có muốn rơi cũng ko có hột nào mà rơi.

Du Vỹ Tường chính là nạn nhân trúng đạn, cậu ta dùng đôi mắt '' Nhị Lang Thần '' quan sát từng chi tiết một.

Đã nhắm dc mục tiêu, cậu tiến thẳng đến tượng người tuyết vô tình lộ sợi dây giày đó, từng bước một.

Cậu cuối xuống nắm sợi dây đó thật chặt và mạnh lôi ra ngoài, hết đường chạy, cô nàng đành cam tâm chuẩn bị lãnh án tử.

Bất thình lình cô bị trơn trượt ngã nhào ra ngoài nằm sóng soài dưới đất miệng cạp hết mấy ngụm cơm tuyết.

Ừ.rr..Há Há Há...........! A há...há...há! _.Nhìn cảnh tượng huy hoàng ấy cậu ta cười bất chấp sinh lý lẫn hình tượng.

Cười đến hết nỗi, cậu ngồi ịch xuống cạnh nhỏ với ánh mắt đểu lạ kỳ.

Hiểu Tinh đứng lên rồi lại bị lún xuống ngã tập hai, tình thế bất đắc dĩ cậu ta lực bất tòng tâm thân bất nghe lời nắm cổ tay Hiểu Tinh kéo mạnh lên làm cô mất thăng bằng ập mặt vào ngực tên đó.

Mặt cô từ hồng chuyển sang màu đỏ đẩy cậu ta ra cố gắng tự lấy thăng bằng trở lại liếc Vỹ Tường bằng nửa con ngươi: _ Đồ biến thái!

Tim cậu ta lúc này đánh trống liên hồi, cậu ta cố lấy lại bình tĩnh nhếch mép đáp trả:

_ Cô...! Đồ làm ơn mắc oán, tôi có thiện chí mún kéo cô lên còn bị chửi, cô là đồ con gái quái vật, vô lý...Hừm!

Hiểu Tinh mặt đỏ như quả Gấc, ngậm miệng bỏ đi bẹp bẹp tới chỗ của Nó và Lưu Trinh đang đứng bên Khối tròn do nó tạo ra.

Hai cô gái vô can đã chứng kiến cảnh tượng huy hoàng lúc nãy, miệng Chữ A mồm chữ Ô mắt sắp lọt cả nguyên con ra ngoài nhìn chết trân 2 người đó.

Cô nàng Hiểu Tinh giận bốc khói lôi nhỏ Lưu Trinh đi, còn nó chưa kịp bước theo đã bị sản phẩm hình tròn chính chủ tạo ra lăn tới đè sập.

Kết cục bi thảm là nằm vất vưởng dưới lớp tuyết ko kịp kêu chữ Help!

Hắn thấy vậy, khoanh tay quăng cho 2 chữ: '' Đáng Đời '' rồi ung dung quay đầu bỏ đi 1 nước.

Mặc cho nó lạnh quéo dưới lớp tuyết, chả ai ứng cứu.

Why..........why........nước mắt còn chưa kịp trào đã dc cái lạnh ấy làm cho khô lại còn may là chưa bị đóng băng.

TA............NGUYỀN RỦA CÁC NGƯƠI............! yA...........h! _ Nó hét lên đầy hận thù.

GAME OVER.....!

K.O

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.