Xuyên Không: Bất Tử

Chương 16: Bên Kia Vực Giới



Tại lúc Vô Minh đang chăm chỉ xây một ngôi nhà của chính mình.

Thì tại phương bắc của Nguyên Sinh đại lục, sát vực biên giới của hai thế giới có một tòa thành còn mới, nói là mới nhưng nó đã ở được xây vài vạn năm rồi.

Ba vạn năm về trước, tất cả những cường giả có cảnh giới từ Hóa Thần trở lên điều cảm nhận được điều bất thường ở phương bắc.

Nguồn linh khí khổng lồ dao động mảnh liệt làm không gian ở đây mất trật tự, không ai dám can đảm đến quá gần để điều tra kể cả những người có tu vi cao thâm nhất cũng e ngại điều đó.

Hiện tượng bất thường đó chỉ kéo dài một năm, khi nó kết thúc tất cả các nhân vật quan trọng của những thế lực hùng mạnh nhất đều có mặt, bọn họ đều biết chuyện gì xảy ra bởi vì bọn họ đã tính một quẻ.

Một lục địa mới được hình thành là một chuyện lớn kể cả với những thế lực lớn nhất mắt cũng lóe sáng, lãnh thổ và vô số tài nguyên dồi dào đã thúc đẩy một cuộc chạy đua để đến bên kia.

Nhưng hầu như không có bất cứ ai có thể thành công được điều đó, khi đứng sát mép biên giới ngươi không thể dùng tu vi để phi hành, trừ khi ngươi tới cảnh giới Phá Hư và tất nhiên pháp bảo đẳng cấp cao cũng làm được điều đó.

Vì thế chỉ có một con đường duy nhất đó là rơi xuống dưới. Nhưng đó gần như là một con đường một chiều.

Trở về hiện tại, tòa thành đã được xây ba vạn năm tuổi này vẫn ngự trị ở đây, nó rộng bằng một thành phố ở Trái Đất với 10 vạn dân.

Gần như toàn bộ người ở trong thành là tu sĩ, đa số là từ các thế lực lớn khác nhau, tòa thành này có tên là Bắc Vực thành

Cách Bắc Vực thành về phía tây một vạn dặm, hai thân ảnh nữ nhân đang ngồi trên một tấm vải bay gấp gáp hướng về Bắc Vực thành, phía sau nàng là năm thân ảnh đen đang phi tốc đuổi theo.

Miểu Hồng Linh quay đầu nhìn về sau nhìn thoáng những người đuổi theo mình nói nhỏ với cô gái kế bên: "Sư muội, phía trước là Bắc Vực thành, chỉ cần đến đó chúng ta sẽ có tiếp viện."

Mộ Ngưng Sương gật đầu nhưng vẫn cảnh giác những người ở phía sau.

Năm người áo đen cực lực đuổi theo hai thân ảnh xinh đẹp kia, một người trong đó vừa thở gấp vì lượng tiêu hao linh khí trong cơ thể vừa cảm thán: "Yên Nhiên Linh Gấm của Lạc Tiên Tông quả nhiên danh bất hư truyền."

Một người khác có vẻ như là đội trưởng của năm người nghe tên kia than thở hắn nổi giận mắng: "Đừng than thở, mau đuổi theo cho ta nếu không chúng ta sẽ không toàn thây đâu.

Người áo đen kia bắt đất dĩ lắc đầu: "Yên Nhiên Linh Gấm là hậu thiên linh bảo, chỉ với tu vi kim đan như chúng ta sẽ không bao giờ đuổi kịp."

Tên đội trưởng cũng biết điều đó, thậm chí hắn còn biết cho dù là cảnh giới nguyên anh sơ kỳ trong tình huống này cũng sẽ lực bất tòng tâm.

Trước đó bọn người đã giao chiến với hai thiếu nữ, năm kim đan trung kỳ vây bắt hai người cùng cảnh giới mà để bọn họ chạy thoát, nếu báo cáo lên cấp trên chuyện này, mạng sống của bọn họ e là khó giữ.

Tính toàn thời gian bây giờ đã cách Bắc Vực thành khoảng năm trăm dặm, đuổi tiếp nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Hắn phất tay ra hiệu cho đồng bạn ngừng truy đuổi và trơ mắt nhìn hai thiếu nữ biến mất trong tầm mắt.
Hồng Linh cùng Ngưng Sương nhận thấy những kẻ đuổi theo bỏ cuộc đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Hồng Linh quay đầu nhìn Ngưng Sương nói: "Sư muội khi tới Bắc Vực thành chúng ta sẽ dùng truyền tống trận trực tiếp về tông môn, chúng ta cần báo cáo chuyện này với tông chủ để tông chủ định đoạt việc này."

Ngưng Sương sắc mặc trầm trọng gật đầu nói: "Đồng ý, chuyện này quan hệ trọng đại chúng ta nên nhanh lên."

Hồng Linh một tay khống chế hồng gấm tăng tốc, tay còn lại nắm chặt một tờ linh phù, chính nhờ vào tờ linh phù này nàng mới có thể miễn cưỡng sử dụng Yên Nhiên Linh Gấm.

Lúc trước tông chủ nhận được tình báo là có vô số yêu tộc đang lặng lẽ tập hợp tại phía đông Bắc Vực thành sát biên giới của hai lục địa, để xác nhận tình báo tông chủ đã phái hai người bọn họ điều tra hư thực, và trong lúc vô tình hai người bọn họ đã phát hiện một bí mật có thể sẽ khiến cho máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán.
Vô Minh ngồi dưới cây anh đào già đưa mắt nhìn thành quả của mình mà cảm thấy hài lòng, bây giờ hắn đã có một ngôi nhà của mình điều mà ở Trái Đất phải tốn kha khá tiền mới có được.

Đột nhiên có một linh cảm xẹt qua trong đầu hắn, hắn nghi hoặc quay đầu nhìn về phương nam, hắn lắc lắc đầu thì thầm: "Thật quái dị."

■□

■■
PS: Có thể vài người sẽ thấy chỉ phương hướng của mình cảm giác hơi loạn, nhưng chỉ cần mấy bạn đọc kĩ và suy nghĩ logic một chút sẽ thấy nó hợp lý.

Và còn một điều nữa những ô ■□■■ như này mình không phải để cho vui đâu.

Cảnh Giới Pháp Bảo từ thấp đến cao:

Tiên Thiên Pháp Bảo

Tiên Thiên Linh Bảo

Hậu Thiên Pháp Bảo

Hậu Thiên Linh Bảo

Huyền Thiên Pháp Bảo

Huyền Thiên Linh Bảo

Tiên Bảo

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.