Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 112



CHƯƠNG 112

Thấy Quả phụ Lê ngừng lại, Trương Cao Ân mới hừ nhẹ một tiếng, nói với mọi người: “Hôm nay ta sẽ nói thẳng ở đây, ai muốn kiếm tiền từ chuyện này, không màng đến an toàn của bản thân mà vào núi, vậy thì chết cũng xứng đáng, đừng để đến lúc đó lại đến tìm tôi đòi công bằng, nếu các người không quản được bản thân mình, nhân lúc còn sớm thì đừng làm chuyện dại dột.”

Nghe xong lời này, ai sẽ dám tiếp tục chứ?

Bọn họ tất nhiên cũng tiếc mạng, ai sẽ muốn mình gặp phải chuyện gì không thể qua khỏi chứ?

Hơn nữa, dưới chân núi một vùng rừng thông cũng rất lớn, chỉ cần hái ở đó cũng kiếm được không ít, ai nói tiền này thì không được kiếm chứ?

Vậy nên cũng không ai rời đi.

Kết quả này ở trong dự kiến của Lưu Ly, cũng không cảm thấy gì cả.

“Ngoài ra còn chuyện này nữa, một số loại nấm tán trắng có thể ăn, nhưng nấm có độc có thể chết người, mọi người nếu không học hái cho tốt, hái phải nấm có độc bản thân ăn vào hoặc là để cho người khác ăn mất mạng, chuyện này ta cũng không chịu trách nhiệm.”

Nếu cô đã dạy tất nhiên sẽ dạy thật cẩn thận, mỗi lần hái được cũng sẽ kiểm tra, nhưng sợ rằng có người cố ý làm việc xấu, mượn chuyện nấm có độc cố ý gây sự.

Tóm lại, những người này là đức hạnh gì cô cũng đã biết rồi, có hơi hư hỏng nhưng thật ra không phải xấu, nhưng lại chẳng phải lương thiện gì, lại đều là những người gió chiều nào che chiều ấy, nên phải ngăn chặn hết mọi khả năng xảy ra chuyện.

Mọi người đều muốn kiếm tiền, cũng cảm thấy bọn họ cũng không thể ngu ngốc đến nỗi hái phải nấm độc, nên cũng không ai phản bác lại lời của Lưu Ly, sôi nổi gật đầu đồng ý.

Nhưng Lưu Ly cũng không tin tưởng bọn họ, biết bọn họ lúc này cũng chỉ là vì kiếm tiền mà đồng ý ngay lập tức, sau này nếu xảy ra chuyện lại phản bội, cho nên Lưu Ly nhờ trưởng thôn lập giúp một phần chứng từ.

Phần chứng từ này tương đương với một thư miễn trách nhiệm, nói rõ nếu ai muốn bỏ mạng trong núi hoang rừng sâu hoặc là ai chạm phải nấm có độc, xảy ra chuyện, cô đều sẽ không chịu trách nhiệm.

Sau khi tất cả mọi người đã điểm chỉ xong, Lưu Ly liền ra một giá.

Nấm cô thu mua của họ tám văn tiền một cân, quả thông thu mua năm văn một cân, đều rẻ hơn so với giá thu mua của Trương gia một chút.

Nhưng sau khi Lưu Ly định giá xong, cũng nói rõ mỗi ngày sẽ thu mua trước giờ Thân (trước năm giờ chiều), khi thu ngày hôm sau sẽ thanh toán tiền của ngày hôm trước.

Sở dĩ không thanh toán ngay, là vì không muốn để bọn họ biết trên người cô có tiền, ra vẻ phải bán đi mới có thể có tiền để trả cho họ.

Mọi người vừa nghe nấm tán trắng thế mà bán với giá tám văn, những quả thông khô chỉ có thể làm củi đốt còn trị giá năm văn, cả đám đều trợn to hai mắt.

Bọn họ trong quá khứ đã dẫm nát biết bao nhiêu tiền rồi chứ?

Sau khi khiếp sợ qua đi, lại là sung sướng, cuối cùng thì những thứ kia cũng đáng giá, vậy không phải cho thấy bọn họ có thể kiếm rất nhiều tiền sao?

Bởi vì vui sướng, tuy Lưu Ly nói hôm sau mới trả tiền được khiến bọn họ không vui vẻ cho lắm, nhưng lại không có ai phản đối.

“Khi ta nhận đồ, ta sẽ đều kiểm tra ngay tại chỗ, ở chỗ của ta không cho phép xuất hiện thủ đoạn gian dối hay chuyện thật giả lẫn lộn, nếu có người phạm phải, lần sau nhà hắn mang đồ tới, ta sẽ không lấy nữa.” Lưu Ly nhấn mạnh chuyện cuối cùng.

Lưu Ly vừa nói như vậy, một số người thông minh muốn chơi trò gian xảo lại không dám làm bậy nữa.

“Lưu Ly này, nếu cháu đồng ý thua những thứ đó, vậy những thứ chúng tôi hái hôm nay có thu mua được không?” Vương Đại Lâm hỏi.

Những người này vừa từ trên trấn trở về, tuy rằng không bán được gì, nhưng nếu vứt đi thì họ lại tiếc công, thế nên đã mang hết về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.