Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 118



CHƯƠNG 118

Trước đó chuyện Ly tỷ cứu sống đứa bé ấy ở nhân thọ đường vẫn còn rõ mồn một trước mắt, thật sự khiến mọi người phải kính nể, hắn vẫn muốn mở mang tầm mắt học hỏi y thuật của Ly tỷ.

Thế là Trương Nhị Lang tự hào nói: “Y thuật của Ly tỷ nhà ta lợi hại lắm đấy, lần trước còn có thể cứu một đứa bé đã chết ở trên trấn.”

Lưu Ly: “…” Cô cũng không phải là thần tiên, không thể cứu sống người chết.

Mà Trần Đại Tráng và lão Trần thì lại kinh ngạc nhìn Lưu Ly, người chết còn có thể cứu sống? Đây không phải là thần tiên đó chứ?

Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của hai người, Lưu Ly nhìn Trương Nhị Lang bằng ánh mắt cảnh cáo, cô nói: “Đừng nghe cậu ấy đoán mò, đứa bé đó vẫn còn chưa chết, đúng lúc tôi biết chữa trị như thế nào, cho nên mới có thể cứu được người ta.”

Mặc dù Lưu Ly nói như vậy, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng hi vọng trong mắt Trần Đại Tráng và lão Trần.

Nếu như đã có thể cứu người, vậy thì chắc chắn biết y thuật.

Nghĩ như vậy, Trần Đại Tráng lập tức quỳ gối trước mặt Lưu Ly: “Cô nương, cầu xin cô hãy cứu mẹ ta.”

Hắn cũng chỉ có một mình mẹ.

Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy người khác quỳ, nhưng Lưu Ly thật sự không thích cứ hở một tí là quỳ. Cho nên lúc Trần Đại Tráng vừa quỳ xuống với mình, Lưu Ly liền tránh né.

“Ngươi đứng lên trước đi.” Lưu Ly nói với Trần Đại Tráng.

“Cô nương, ta…” Trần Đại Tráng không chịu đứng lên, còn muốn tiếp tục nói gì đó.

“Ta tên là Lưu Ly, ngươi cứ gọi ta Ly là được rồi.” Lưu Ly nói, sau đó lại nói với Trần Đại Tráng: “Ngươi cũng đừng có quỳ với ta, ta không thể đảm bảo có thể cứu sống mẹ ngươi, để ta xem mẹ ngươi rồi thì mới biết được.”

Cô không muốn giảm thọ.

Cô còn không thể tùy tiện đến đỡ người ta dậy, dù sao thời đại này nam nữ thụ thụ bất tương thân, nếu như đi đỡ người ta, nói không chừng sẽ sinh ra hiểu lầm không cần thiết.

Nhưng mà Trần Đại Tráng nghe thấy Lưu Ly nói tên mình, hắn liền sững lại, biểu cảm cũng trở nên kỳ quái.

Không chỉ có Trần Đại Tráng, ngay cả sắc mặt của lão Trần cũng khó coi.

“Cô là người Lưu gia ở thôn Đại Vĩ?” Lão Trần bình tĩnh hỏi.

Lưu Ly nhìn sắc mặt khó coi của lão Trần, trong đầu bỗng chốc lóe lên suy nghĩ nào đó, nhưng vẫn còn chưa bắt kịp, cô chỉ gật đầu: “Tôi tên là Lưu Ly.”

Mặc dù không muốn dính líu quan hệ với cả nhà Lưu gia, nhưng đúng là cô họ Lưu, hơn nữa còn là hai đời, bây giờ cũng là của thôn Đại Vĩ.

Thấy Lưu Ly đã thừa nhận, lão Trần bỗng nhiên kích động.

“Cút.” Lão Trần bỗng nhiên lại thay đổi thái độ hòa khí trước đó, chỉ ra cửa, vẻ mặt kích động: “Trần gia thôn chúng tôi không chào đón người họ Lưu.”

Vừa nói vừa tức giận trừng mắt nhìn Hổ Tử: “Hổ Tử, sau này không được dẫn người lạ đến Trần gia thôn chúng ta, không phải là người nào cũng có tư cách bước chân vào nơi này.”

“Cháu xin lỗi Trần gia gia.” Hổ Tử áy náy vô cùng, lập tức nhìn Lưu Ly bằng vẻ mặt không chào đón: “Mấy người đi đi, Trần gia thôn không chào đón mấy người.”

Nói xong, Hổ Tử ném đồng tiền ở trong tay cho Lưu Ly, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ phẫn nộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.