Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 142



CHƯƠNG 142

“Không cần!” Cố Tại Ngôn trực tiếp từ chối.

Nhật Thiên: “…”

Tại Lâm: “Vậy chủ tử người ngủ ở đâu… Chủ tử lẽ nào ủy khuất bản thân ở trong căn nhà lá rách nát đó sao?”

Vẻ mặt của Tại Lâm rất khó tin, căn nhà lá tồi tàn như vậy, mùa đông lọt gió mùa xuân lọt mưa mùa hè còn không tránh nóng, thật sự là ăn xin cũng còn chê, chủ tử vậy mà muốn ngủ ở đó?

Hơn nữa, còn ngủ chung một phòng với một nữ nhân xấu xí và hai đứa trẻ?

Chủ tử không phải trước giờ không thích ai lại gần sao? Lẽ nào mất tích một lần thì bệnh sạch sẽ cũng thay đổi rồi?

Có trời mới biết, khi hắn ta và Nhật Thiên tìm tới, nhìn thấy chủ tử nhà mình sống trong môi trường như vậy, trong lòng sợ hãi và phẫn nộ cỡ nào.

Nếu không phải là những người đó, chủ tử cần gì chịu ấm ức như này?

Nhưng bây giờ, chủ tử lại muốn chìm đắm trong trụy lạc sao?

Tại Lâm càng nghĩ, vẻ kinh ngạc trên mặt càng không giấu được.

Sau đó, đôi mắt sửng sốt của hắn ta chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của chủ tử nhà mình.

“Rất kinh ngạc sao?” Cố Tại Ngôn hỏi, trong giọng điệu mang theo sự nguy hiểm cực kỳ.

Tại Lâm: “…”

Khát vọng mong sống của Tại Lâm rất mạnh, hắn ta vội xua tay: “Không, thuộc hạ không hề kinh ngạc.” Có kinh ngạc nữa cũng sẽ tàn trong ánh mắt giết người đó.

“Được rồi, các ngươi có thể đi rồi, không có chuyện gì, đừng tới làm phiền ta.” Cố Tại Ngôn hạ lệnh đuổi khách, trong giọng điệu có ý không được nghi ngờ.

Tại Lâm và Nhật Thiên cho dù trong lòng có nghi hoặc lớn hơn nữa, lúc này cũng không dám hỏi.

Hai người đứng dậy, xoay người, đang muốn rời đi.

“Đợi đã!” Cố Tại Ngôn bỗng mở miệng.

Hai người dừng lại, tưởng rằng chủ tử nhà mình thay đổi chủ ý.

Lại không ngờ Cố Tại Ngôn lạnh lùng hỏi: “Trên người các ngươi có mang ngân phiếu không?”

Hai người nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy sự chê bai tr@n trụi trong mắt của chủ tử nhà mình.

Nhất thời, bọn họ cảm thấy bọn họ còn oan hơn Đậu Nga.

Đi theo chủ tử lâu như vậy, trên người bọn họ trước giờ chỉ mang theo ấn giám của tiền trang, cần ngân lượng trực tiếp tới tiền trang rút, đâu cần mang theo ngân phiếu trên người?

Có điều, sau khi bị chê, hai người cảm thấy về sau bất luận như nào, trên người bọn họ cũng phải mang một chút ngân phiếu mới được, nếu không sẽ bị chủ tử chê.

“Hay là thuộc hạ bây giờ đi rút?” Tại Lâm cẩn thận hỏi.

“Không cần.”

Cố Tại Ngôn bỏ lại hai chữ này, bèn nhảy lên, đi về phía căn nhà lá đó, chỉ để lại hai người Tại Lâm và Nhật Thiên ở dưới chân núi, có cảm giác mờ mịt không hiểu chuyện gì.

Tâm tư của chủ tử trước kia khó đoán, tâm tư của chủ tử bây giờ càng khó đoán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.