Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 147



CHƯƠNG 147

Không đánh được Lưu Ly, Hạ Tiểu Thi càng thêm tức giận, chỉ vào Lưu Ly rồi mắng: “Tiện nhân, cô đã làm chuyện không biết xấu hổ chưa chồng mà chửa rồi, còn câu dẫn Nhị Lang ca của ta, khiến huynh ấy không chịu lấy ta, hồ ly tinh, đồ rách nát không biết xấu…”

“Bốp—”

Cả sân lập tức trở nên yên ắng.

Mọi người nhìn Lưu Ly giơ tay đánh người, trong ánh mắt quỷ dị lộ ra vài phần kiêng dè.

“Nếu không quản được cái mồm thối của mình, ta không để bụng thay trưởng bối của cô dạy dỗ cô đâu.” Lưu Ly lạnh lùng mở miệng.

Cô trước giờ không phải là người gặp chuyện thì chọn nhân nhượng cho khỏi phiền.

Nếu một người chỉ vào mũi mắng mỏ, lại không có phản ứng, vậy chính là đồ ngu.

“Á—”

Đột nhiên, ở cửa truyền tới một tiếng thét.

“Cô dám đánh con gái của ta, ta liều với cô.”

Một người phụ nữ trung niên tròn vo xông vào, mà đằng sau bà ta lại có mấy nam nhân đi theo.

Người phụ nữ trung niên này chính là mẹ của Hạ Tiểu Thi – Hạ Trương Thị, bà ta vừa nghe nói con gái nhà mình một mình chạy tới thôn Đại Vĩ thì dẫn nam nhân trong nhà chạy tới, sợ con gái nhà mình làm chuyện gì không thể cứu vãn.

Nhưng ai ngờ, vừa tới thì nhìn thấy con gái nhà mình bị đánh, Hạ Trương Thị chỉ có một đứa con gái bảo bối này, đương nhiên không thể nhìn con gái bảo bối của nhà mình chịu ấm ức, đương nhiên không nhìn nổi con gái nhà mình bị người ta đánh.

Sau đó, Hạ Trương Thị không quan tâm gì hết, giơ tay lao về phía Lưu Ly.

Mấy nam nhân của Hạ gia cũng mặt mày bặm trợn bảo vệ ở phía sau.

Đội hình này, mọi người đều sửng sốt.

Các thôn dân sợ dính dáng với mình, lũ lượt lùi lại.

Mà Trương Trần Thị thấy Ly tỷ của hắn ta sắp bị đánh, lập tức không quan tâm tất cả xông tới, chặn ở phía trước Lưu Ly.

Sự việc xảy ra quá nhanh, mà hành vi chặn cho mình của Trương Nhị Lang cũng nằm ngoài dự liệu của Lưu Ly, cho nên nhất thời Lưu Ly cũng không thể kịp phản ứng lại, chỉ nghe ‘bốp’ một tiếng, Trương Nhị Lang bị đánh rồi.

“Á—” Hạ Tiểu Thi lại kêu xé lên một tiếng, sau đó vội vàng kéo mẹ của mình: “Mẹ, mẹ đừng đánh Nhị Lang ca.”

Nói xong, Hạ Tiểu Thi lại cái vẻ mặt chịu tổn thương nhìn Trương Nhị Lang: “Nhị Lang ca, huynh thật sự muốn bảo vệ nữ nhân này như vậy sao?”

Tuy Trương Nhị Lang còn chưa phản ứng lại là chuyện gì, nhưng hắn ta cũng nhìn ra, Ly tỷ là bị hắn ta liên lụy.

Huống chi, cho dù không phải như vậy, hắn ta cũng không thể giương mắt nhìn Ly tỷ bị người ta ức hiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.