Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 166



CHƯƠNG 166

Bình thường chuyện nấu cơm là việc của tứ phòng, nhưng người của tứ phòng hiện nay đều bị phái lên núi, trong nhà chỉ có Phạm Phương Huệ, Tiêu Thị và Lưu Trần Thị, cho nên việc nấu cơm đương nhiên ném cho Tiêu Thị.

Tiêu Thị cả người đau đớn, còn muốn trở về phòng nằm một lát, bây giờ bỗng dưng bị mắng bị sai khiến, điều này khiến trong lòng bà ta rất không vui.

Nhưng Tiêu Thị lại không dám phản kháng, cộng thêm trong nhà quả thật mong chờ tú tài của nhà đại phòng làm dạng danh gia đình, đương nhiên không dám kêu Phạm Phương Huệ nấu cơm, vì vậy chỉ thềm cắn răng nuốt ấm ức xuống, đi vào bếp.

Thần sắc của Tiêu Thị đều lọt vào trong mắt Phạm Phương Huệ, có điều Phạm Phương Huệ lại không quan tâm, ở Lưu gia, bà ta sớm đã vì con trai của mình mà hưởng thụ không ít đặc quyền rồi.

Buổi chiều, Trương Trần Thị và Trương Đại Lang trông không vui lắm còn cả tiểu muội Trương Hạnh Huệ đều tới, Trương Tiểu Muội còn mang theo quần áo mà mấy ngày nay nàng ta gấp rút làm ra.

Lưu Ly xem quần áo mà Trương Hạnh Huệ đưa cho mình thì rất vui mừng, hoàn toàn không khác với mong chờ của cô.

“Ly tỷ, bộ đồ này…” Trương Hạnh Huệ mặt mày lo lắng, sợ bộ đồ may không được đẹp.

Trên thực tế, hai bộ đồ này tuy vì phải thêu hoa cho nên phải tốn chút thời gian, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là đồ của trẻ con không tốn quá nhiều công phu, nhưng nàng ta sợ làm không tốt, cho nên mới chậm một chút.

Nhưng cho dù như vậy, đối với nàng ta, nàng ta vẫn không có bao nhiêu tự tin cả, cho nên lúc này thấy ánh mắt của Lưu Ly ít nhiều cũng có vài phần lo lắng.

Lưu Ly thấy dáng vẻ đó của Trương Hạnh Huệ, lập tức biết trong lòng Trương Hạnh Huệ nghĩ gì.

Cô nương này là quá thiếu tự tin rồi.

“Hạnh Huệ, bộ đồ này muội làm rất đẹp, ta quả nhiên không nhìn nhầm người.” Lưu Ly khen ngợi không hề tiết kiệm.

Trên thực tế, tay nghề của Trương Hạnh Huệ quả thật làm rất tốt, so với dự liệu của cô không hề kém hơn.

Trương Hạnh Huệ nghe vậy thì vẻ mặt rất kích động: “Thật, thật sao?”

Gương mặt của Trương Hạnh Huệ vì kích động mà có chút ửng hồng, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, nhìn trông rất đáng yêu.

Nhưng đối với Trương Hạnh Huệ mà nói, sự khẳng định của Lưu Ly rất quan trọng.

Tẩu tử của nàng ta vào cửa đã 6 năm, bắt đầu từ khi nàng ta 8 tuổi thì bị tẩu tử trong tối trong sáng trách mắng, nàng ta rất cần được người khác công nhận.

“Thật, muội rất giỏi.” Lưu Ly gật đầu khẳng định, sau đó cất hai bộ đồ đi: “Ngày mai ta sẽ lên trấn bàn chuyện kinh doanh quần áo, đến lúc đó sẽ định giá lại cho muội.”

“Cảm ơn Ly tỷ.” Trương Hạnh Huệ mỉm cười, nụ cười không có mắc cỡ như trước, mà có một loại cảm giác rạng rỡ như thấy ánh mặt trời sau cơn mưa.

Giờ phút này, trong lòng Trương Hạnh Huệ hoàn toàn tiêu tan sự thiếu tự tin đối với mình.

Sau đó không bao lâu thì có người lục đục tới cân đồ.

Đồ trên núi rõ ràng không nhiều như trước, cho nên mật độ người xuống núi cũng không có lớn như trước đó.

Có điều đối với những điều này Lưu Ly không có một chút lo lắng, chỉ là những thôn dân xuống núi này lại có chút rầu rĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.