Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 172



CHƯƠNG 172

Nhưng bỗng nhiên thì nhìn thấy cha mình trung ra vẻ mặt rất hung dữ, miệng chợt quắt lại, bắt đầu giãy dụa.

“Buông con ra, đồ xấu xa.”

Yên Yên rất ấm ực.

Rõ ràng cha làm sai, còn hung dữ với cô bé.

Sự phản kháng đột ngột còn có nước mắt của Yên Yên làm cho Cố Tại Ngôn không biết xoay sở làm sao.

Vốn hắn không muốn cho nữ nhân Lưu Ly này như ý, lúc này mới đi vào phòng.

Nhưng nghĩ tới Yên Yên không thèm đếm xỉa tới mình thì trong lòng lại khó chịu, lúc này mới lại đi ra.

Rõ ràng hắn cái gì cũng không làm, sao lại thành như này chứ?

Lẽ nào Yên Yên bé như vậy, trái tim đã có bản lĩnh như kim đáy biển sao?

“Cha…”

“Con không muốn nói chuyện với cha, cha buông con ra.” Cha hung dữ với cô bé, cô bé vừa tức vừa ấm ức vừa buồn.

Thấy bộ dạng bài xích này của Yên Yên, trong lòng Cố Tại Ngôn càng khó chịu hơn, cũng càng không biết làm sao. Nhưng lại vô thức cảm thấy mình không thể buông Yên Yên ra.

“Cha mang con bay.” Cố Tại Ngôn có hơi cứng ngắc nói ra câu này, chỉ biết ôm chặt Yên Yên trong lòng, sau đó liếc nhìn Bình Bình ở một bên, nghĩ một chút, cũng nhấc Bình Bình lên.

Cũng không đợi Bình Bình kháng nghị từ chối được ôm, Cố Tại Ngôn bỗng điểm chân, bay ra khỏi sân.

Lưu Ly: “…”

Lưu Ly thả công việc thật ra sớm đã làm xong trong tay xuống, trợn mắt há hốc mồm nhìn ‘ba cha con’ càng lúc càng xa, trong lòng rất sốc.

Khinh công!

Thế gian này vậy mà thật sự có khinh công!

Đừng trách Lưu Ly lại sốc như vậy, chủ yếu là cô từng luôn cho rằng, khinh công chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, không tồn tại trong thực tế.

Rất rõ ràng, mọi thứ trước mắt không có như những gì cô nghĩ.

Chắc khoảng sau một chén trà, Lưu Ly cuối cùng mới đợi được ba cha con quay lại.

Yên Yên vốn còn đang tức giận thì trên mặt lúc này nở nụ cười rất tươi, ngay cả đôi mắt của Bình Bình cũng sáng lấp lánh, rõ ràng cũng rất thích cảm giác bay trên cao.

Cố Tại Ngôn để hai đứa trẻ xuống, thấy vẻ mặt của hai đứa trẻ cuối cùng cũng thở phào.

Tuy nhiên, ngay sau đó Yên Yên lập tức thu lại nụ cười, tiếp tục đanh cái mặt nhỏ lại.

Hừ, cô bé không thể dễ dàng tha thứ cha hư hỏng này được.

Sau đó, Yên Yên kiêu ngạo gọi một tiếng ‘mẹ’ sau đó chạy về phía Lưu Ly.

Bình Bình cũng nhấc đôi chân nhỏ đi về phía Lưu Ly, không có nhìn Cố Tại Ngôn.

Cố Tại Ngôn: “…” Tự dưng có loại cảm giác dùng xong thì bị vứt bỏ.

“Bình Bình Yên Yên, hai đứa có muốn học võ công không?” Cố Tại Ngôn hỏi.

Bình Bình Yên Yên bao gồm cả Lưu Ly đồng loạt nhìn sang Cố Tại Ngôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.