Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 193



CHƯƠNG 193

Hạt thông trước đó Lưu Ly đưa đến Phúc Mãn Lâu không có bán trên trấn, mà là trực tiếp đưa đến huyện thành và tỉnh thành.

Hương vị hạt thông của người khác đắng chát còn mang theo vị dầu, bởi vậy không người hỏi thăm, hạt thông Lưu Ly làm thì vừa được bán ra liền được hoan nghênh.

Vật hiếm thì quý, bây giờ giá những hạt thông kia đã sớm hơn giá cả bán ra lúc đầu gấp mấy lần, lại như cũ không có hàng cung ứng, đây cũng là nguyên nhân Âu Dương Diệp tự mình đến đây chuyến này.

Hạt thông dễ bảo quản, lại bán được giá, Âu Dương Diệp vốn muốn bán những hạt thông này ở kinh thành, nhưng lại không đủ.

Lưu Ly không biết Âu Dương Diệp suy nghĩ gì trong lòng, nhưng là nghe Âu Dương Diệp nói xong, cô đã suy nghĩ trong đầu.

Hạt thông trên núi Thôn Đại Vĩ đúng là đã không còn nhiều, trừ trong núi sâu, nhưng lúc này ở núi sâu lại quá nguy hiểm, vì kiếm tiền mà không để ý mạng sống chắc chắn không được.

Chỉ là trước đó cô cũng cân nhắc qua vấn đề này, cũng nghe mấy huyện chung quanh cũng có hạt thông, cho nên muốn sản lượng nhiều cũng là không phải không thể.

Chỉ là đi huyện khác, phải đầu tư tài chính nhân lực không ít.

Nghĩ đến đây, Lưu Ly nhìn về phía Âu Dương Diệp: “Chỗ núi sâu của chúng tôi dù cũng có hạt thông, nhưng núi sâu nguy hiểm, nếu là Âu Dương công tử cảm thấy hạt thông ít, không bằng chúng ta hợp tác, tôi đưa phương pháp, Âu Dương công tử cử nhân lực tài lực đến huyện khác thu hạt thông, được thì chúng ta chia 4:6, tôi bốn anh sáu, thế nào?”

Cô đây là chuẩn bị dùng kỹ thuật nhập cổ phần, giống như trà nhài và quần áo may sẵn, ngồi hưởng ích lợi.

Dù sao, tiền của cô bây giờ cũng không nhiều, căn cơ cũng bất ổn, nếu là đi nơi khác xây xưởng hạt thông sẽ đụng phải rất nhiều vấn đề.

Công việc chuẩn bị giai đoạn trước sẽ gặp phải không ít trắc trở, mà mùa đông đã sắp tới, thời gian để nhặt hạt thông đã không còn nhiều nữa, lựa chọn hợp tác cùng Âu Dương Diệp là biện pháp tốt nhất trước mắt.

Nhưng mà, nghe lời này của Lưu Ly, Âu Dương Diệp lại trầm mặt: “Chú ý này của Lưu nương tử không khỏi tay không bắt sói.”

Âu Dương Diệp là người làm ăn, người làm ăn tự nhiên là muốn tối đa hóa lợi ích, bốn phần là khá nhiều.

Đầu tư nhân lực vật lực đều là bên hắn sắp xếp, mà Lưu Ly chỉ cho ra một biện pháp liền muốn bốn phần tiền lời, Âu Dương Diệp cảm thấy Lưu Ly muốn quá nhiều.

Nghe lời Âu Dương Diệp kia mang theo ý giễu cợt, thần sắc Lưu Ly lại không thay đổi, chỉ nhàn nhạt nhìn Âu Dương Diệp, đối mặt với con ngươi minh mẫn kia của Âu Dương Diệp: “Nếu là Âu Dương công tử cảm thấy tôi đây là tay không bắt sói, coi như tôi chưa nói lời này là được.”

Âu Dương Diệp: “. . . . . .” Hắn đây không phải đang cò kè mặc cả sao?

Nhưng nhìn dáng vẻ Lưu Ly không định hợp tác, Âu Dương Diệp nhịn, mới nói: “Cô ra phương pháp, tôi cho cô một phần tiền lời, thế nào?”

Theo như Âu Dương Diệp xem xét, một phần tiền lời đã là khá nhiều.

Nhưng mà, lần này đổi lại là Lưu Ly lạnh mặt: “Âu Dương công tử đã không có thành ý hợp tác, vậy mời về đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.