Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 206



CHƯƠNG 206

Lưu Ly vừa nói dứt câu thì Cố Tại Ngôn đã nhìn Bình Bình và Yên Yên: “Hai đứa cần người ru ngủ sao?”

Bình Bình Yên Yên định gật đầu, nhưng thực chất bọn chúng không cần người ru, chúng chỉ muốn cùng mẹ thôi.

Sau đó Cố Tại Ngôn bình tĩnh nói: “Không còn nhỏ nữa.”

Bình Bình: “…”

Yên Yên: “…”

“Chỉ có con nít mới cần mẹ ru ngủ.” Lúc nói ra lời này, trông Cố Tại Ngôn cực kỳ nghiêm túc.

Bình Bình Yên Yên: “…”

Lưu Ly: “…”

“Mẹ, con dẫn em gái vào ngủ.” Bình Bình nhìn Lưu Ly, khuôn mặt nhỏ phồng lên.

Cậu không muốn bị hắn coi thường.

Cậu sẽ dùng hành động để chứng minh rằng mình đã trưởng thành.

Lưu Ly nhìn Bình Bình, tuy cô rất muốn nhắc Bình Bình rằng bây giờ hai đứa vẫn là trẻ con, nhưng ánh mắt của cậu lại cực kỳ kiên định nên cô đành phải gật đầu.

Thấy mẹ gật đầu, Bình Bình dắt Yên Yên, người đang không tình nguyện lắm, vào phòng.

Trong sân chỉ còn lại Lưu Ly và Cố Tại Ngôn, Lưu Ly trừng mắt với Cố Tại Ngôn hòng trách Cố Tại Ngôn lừa con nít. Nhưng lại chạm phải ánh mắt sâu hút đang nhìn mình của hắn.

Trong phút chốc, Lưu Ly cảm thấy có chút không thoải mái, cô vô thức quay mặt đi.

Còn Cố Tại Ngôn da mặt dày nên không hề bị ảnh hưởng, hắn vẫn quang minh chính đại quan sát Lưu Ly.

Đúng như hắn nghĩ, người phụ nữ này như một kho tàng, cả người cô đều tràn ngập bảo vật đang chờ khám phá.

Chưa một ai từng nhìn thấy thứ tên là ớt đó. Thế mà cô lại trồng được, hơn nữa còn bảo sẽ trồng được trong mùa đông.

Hắn vô thức có chút mong chờ.

Sau đó lại nhìn khuôn mặt của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn cảm thấy vết sẹo trên mặt Lưu Ly nhạt hơn trước rất nhiều, thậm chí làn da còn trắng hơn vài tông, trông khá thuận mắt.

“Ờm, tôi cần phải làm gì? Đứng tấn sao?” Cố Tại Ngôn nhìn chằm chằm khiến cô cực kỳ khó xử, Lưu Ly đành phải chủ động lên tiếng.

“Ừ…” Cố Tại Ngôn gật đầu, nhưng đột nhiên lại đổi ý: “Tôi dạy cô khinh công trước đã.”

Lưu Ly: “?”

Khi Lưu Ly còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay to đã ôm lấy eo cô.

Ngay sau đó, cô rơi vào vòng tay ấm áp và vững chắc.

Trước khi hoàn hồn, cả người cô đã bay lên không trung.

Cảm giác nhất thời mất đi trọng lực khiến cô sợ tới mức phải vội vàng ôm lấy cổ Cố Tại Ngôn, sau đó Lưu Ly hoàn toàn choáng váng.

Hình như….tư thế này … có vẻ … hơi ái muội?

Lưu Ly xấu hổ định buông tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.