Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 226



CHƯƠNG 226

Chỉ cần không cần bồi dường tiền, điều kiện gì cũng được.

Ba cha con Điệp Quý luôn không lên tiếng, sau khi nghe thấy không cần bồi thường tiền thì đều thở phào.

Tuy nhiên lúc này ánh mắt của Lưu Ly lại u ám dừng trên người của ba cha con, ba cha con bị ánh mắt này nhìn, lập tức chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, một loại cảm giác không tốt lắm sinh ra.

“Không bồi thường tiền, vậy thì lấy đạo của người đã trị lại người, đánh gãy…” Lưu Ly giơ tay chỉ vào ba người: “Các người ai bằng lòng bị đánh gãy chân không?”

Ba cha con Điệp Quý: “…” Kẻ ngốc mới bằng lòng bị đánh gãy chân.

Cha con Điệp Quý đều không lên tiếng, rõ ràng bọn họ đều không muốn bị đánh gãy chân.

Chỉ là rõ ràng, đề nghị của Lưu Ly mọi người của thôn Đại Vĩ lại rất tán thành.

Người của Điệp gia đánh gãy chân của Trương Đại Lang, bọn họ lại đánh gãy chân của người Điệp gia, cũng coi như hòa.

Còn trong số người của thôn Điệp Gia có người cảm thấy đánh gãy chân của người khác có hơi quá đáng, Lưu Ly trực tiếp hỏi ngược lại: “Lẽ nào bọn họ đánh gãy chân của Trương Đại Lang thì không quá đáng? Trương Đại Lang đâu có làm sai gì chứ?”

Lời này vừa dứt, những người cảm thấy quá đáng kia lập tức không nói nữa.

Mà người của thôn Đại Vĩ lúc này đang nhìn chằm chằm ba cha con Điệp Quý như hổ rình mồi, dáng vẻ nhăm nhe muốn đi đánh gãy chân của bọn họ.

Ba cha con Điệp Quý bị ánh mắt này nhìn mà cảm thấy đau chân một trận, lão đại của Điệp gia không nhịn được trước tiên, bèn thúc giục Thôi thị: “Mẹ, mẹ mau đi lấy ngân lượng ra đi.”

Điệp lão nhị cũng mở miệng: “Mẹ, con không muốn bị đánh gãy chân, mẹ bồi thường tiền cho bọn họ đi.”

Điệp Quý không lên tiếng, nhưng cũng nhìn sang Thôi thị, ý tứ rất rõ ràng.

Bọn họ đều nhìn Thôi thị, không hề suy nghĩ trong nhà rốt cuộc có nhiều ngân lượng như vậy hay không.

Thấy mấy nam nhân trong nhà đều ép mình lấy ngân lượng ra, Thôi thị tức điên.

Sau đó ngồi phịch xuống đất, bắt đầu kêu khóc: “Ai cũng bảo tôi lấy ngân lượng, tôi đi đâu có thể lấy ra nhiều ngân lượng như vậy? Không ai có thiên lý hết, ép chết người ta ép tới cùng rồi, tôi không sống nữa…”

Giọng của Thôi thị rất lớn, cái trò một khóc hai quậy ba thắt cổ này bà ta rất giỏi.

Nếu không có chuyện trước đó làm bài học, e là mọi người đều sẽ bị dáng vẻ này của Thôi thị dọa rồi.

Diệp Quý đầu tiên là không nhúc nhích, muốn đợi Thôi thị quậy lên thì có thể không cần bồi thường tiền nữa, nhưng thấy Thôi thị khóc nháo nửa ngày vẫn không có ai phản ứng, chỉ nhìn Thôi thị giống như xiếc khỉ, sau đó Điệp Quý đã biết chiêu giở trò vô lại cũng không thông, bèn không kiên nhẫn nói với Thôi thị:

“Đừng gào nữa, còn không mau lấy ngân lượng ra? Lẽ nào bà thật sự muốn tôi bị đánh gãy chân sao?”

Thôi thị nghe vậy cũng không tiếp tục gào khóc nữa, dù sao một mình mình gào khóc không ai bắt lời cũng không có nghĩa lý gì.

Nhưng Thôi thị lại giả bộ hồ đồ: “Lão già chết tiệt, trong nhà đã nghèo thành như này rồi, lấy đâu ra ngân lượng?”

Điệp Quý thấy Thôi thị nhất quyết không chịu lấy ngân lượng ra, cũng lười quan tâm Thôi thị nữa, trực tiếp đi vào nhà.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.