Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 230



CHƯƠNG 230

Bình Bình trước tiên bị ôm ra ngoài, những người còn lại muốn bắt Yên Yên.

Chỉ là khi muốn bắt Yên Yên thì tiếng kêu cứu của mấy người Trương Trần Thị đã thu hút Trương Nhị Cẩu trong thôn, Trương Nhị Cẩu thấy có người bắt đứa trẻ, lập tức chạy tới giúp đỡ.

Nhưng cũng vì như vậy, phần bụng của Trương Nhị Cẩu bị đâm một dao, hiện nay đang nằm trong phòng của Trương Nhị Lang, tình trạng nguy hiểm, Tư đại phu đã tới khám rồi, nhưng không có tác dụng gì cả.

Mà đối phương thấy khả năng gây ra án mạng thì không trì hoãn nữa, lúc này không để Yên Yên cũng bị bắt đi.

Nghe hết những lời này, Lưu Ly chỉ cảm thấy trời đất trao đổi một trận.

Bình Bình… cô không thể tưởng tượng được nếu Bình Bình xảy ra chuyện, cô phải làm sao.

Tuy thời gian chung sống không dài, nhưng cô có ký ức của nguyên chủ, cộng thêm hai đứa trẻ vốn rất ngoan ngoãn đáng yêu, cô sớm đã coi hai đứa trẻ thành con mình để ra.

Trong bất tri bất giác, hai đứa trẻ đó sớm đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

Vào lúc Lưu Ly có hơi không chịu được, một bàn tay lớn nắm chặt cánh tay của cô, mà sau lưng của cô cũng dựa vào một lồng ngực rắn chắc.

Như này khiến cô không tới nỗi mềm oặt xuống đất đồng thời cũng khiến co lập tức tỉnh táo từ trong mê mang.

Không, cô không thể quýnh lên.

Càng gặp chuyện thì cô càng buộc phải bình tĩnh.

Bình Bình còn đang đợi cô, cô không thể tự làm loạn bước chân!

Sau vài lần hít thở sâu, Lưu Ly cuối cùng cũng khiến mình bình tĩnh lại.

Đứng thẳng người từ trong lòng của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly xoay người nhìn sang Cố Tại Ngôn: “Giúp tôi.”

Trong giọng nói, có một chút run rẩy và cầu xin mà bản thân cô cũng không phát giác.

“Ừ, ta sẽ giúp cô.” Cố Tại Ngôn nhìn đôi mắt trong veo mang theo vài phần yếu đuối, nhưng lại cố tỏ ra kiên cường đó của Lưu Ly, hắn có chút đau lòng.

Vậy nên cũng không đợi Lưu Ly nói gì, Cố Tại Ngôn đã trực tiếp gật đầu đồng ý.

Vào lúc này, Cố Tại Ngôn thậm chí nghĩ, chỉ cần sự yếu đuối trong mắt của cô không còn, kêu hắn giúp cô làm gì cũng được.

“Tìm được Bình Bình.” Lưu Ly nhìn Cố Tại Ngôn.

Cô biết, thân phận của Cố Tại Ngôn không tầm thường, nhất định có cách giúp đỡ.

Cô cũng biết, nếu Cố Tại Ngôn đã bị thương được cô nhặt được, thì có khả năng không tiện bại lộ hành tung.

Nhưng bây giờ, cô cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa.

Cô chỉ muốn mau chóng tìm được Bình Bình.

Cô không biết những người bắt Bình Bình đi kia rốt cuộc muốn làm gì, không biết Bình Bình lúc này liệu có sợ không, cô không dám nghĩ.

Điều duy nhất có thể nghĩ chính là mau chóng tìm được cậu bé.

Nhưng dựa vào bản thân cô, cô biết thì không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.