Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 245



CHƯƠNG 245

Người phụ nữ già liếc nhìn xung quanh, sau đó nắm tay của Lưu Ly, vỗ vào mu bàn tay của Lưu Ly: “Đứa trẻ ngon, con người ấy à, không có ai sẽ không gặp phải chuyện khó, nếu cô tin tưởng bà già này thì tới chỗ của ta ngồi nghỉ, nếu là chuyện có thể giúp, ta nhất định sẽ giúp cô.”

“Cái này…” Lưu Ly mặt mày do dự.

Người này là kẻ buôn người, nhìn dáng vẻ này chắc là cao thủ, người như này còn rất cảnh giác, cho nên cho dù mục tiêu của cô đã sắp đạt được, cô cũng không dám có chút lơ là, sợ những người khác từ bỏ ra tay với cô.

Bởi vì Cố Tại Ngôn cũng đã nói, Trương Tiến Danh đó không dễ dàng ra tay ở trấn Biên Lư, cô sợ cô làm uổng phí.

Quả nhiên, thấy Lưu Ly do dự, người phụ nữ già càng thêm nhiệt tình.

“Tiểu cô nương đừng lo lắng, con trai con dâu của ta đều ở nơi khác, trong nhà chỉ có một mình ta.”

Nghe vậy, Lưu Ly vẫn do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, đi theo người phụ nữ già.

Người phụ nữ già đã dẫn Lưu Ly đi vào con ngõ nhỏ, vừa đi, người phụ nữ già còn vừa hỏi chuyện của Lưu Ly.

Ví dụ như, tuổi tác.

Ví dụ như, nhà ở đâu, đã gặp phải chuyện gì.

Những điều này trong lòng Lưu Ly đã nghĩ từ trước, đương nhiên đáp được ngay.

Lưu Ly bịa về chuyện của bản thân rất bài bản, nói mình cha mẹ mất hết, tới trấn Biên Lư tìm người thân, nhưng phát hiện người thân sớm đã dọn khỏi trấn Biên Lư, nhất thời cô không biết nên đi đâu.

Kịch bản bài bản, ở thời đại thông tin bít tắc như này, mới có thể có được tin tưởng nhất.

Quả nhiên, Lưu Ly phát hiện sau khi mình nói ‘thân thế’ của mình ra, tư thái đi đường của người phụ nữ già đã nhẹ hơn rất nhiều.

Chỉ là khi đi tới trong một con ngõ hẻo lánh, người phụ nữ già bỗng nhiên đi trước một bước so với Lưu Ly.

Lưu Ly chỉ coi như không biết gì cả, chỉ cúi đầu đi theo đằng sau người phụ nữ già.

Bỗng nhiên, người phụ nữ già dừng lại, khi Lưu Ly còn chưa kịp ngẩng đầu thì có thuốc mê bay về phía Lưu Ly…

Huyện Lâm An, trong một căn phòng, Cố Tại Ngôn đang day huyệt thái dương.

Từ sau Bình Bình mất tích, hắn luôn đi đi về về vội vàng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghỉ ngơi.

Hiện nay bên phía huyện lệnh còn chưa có bất cứ manh mối gì, mà phía hắn vẫn đang dụ rắn ra khỏi hang, những cái khác đều chỉ có thể chờ đợi.

Vào lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng.

“Chủ nhân, không hay rồi.”

Là giọng của Tại Lâm, trong giọng nói mang theo sự khẩn trương.

Cố Tại Ngôn ngước mắt, vừa hay thấy Tại Lâm mặt mày lo lắng chạy vào, hắn không khỏi nhíu mày.

“Nói!” Một chữ, mang theo uy nghiêm nồng đậm.

“Chủ tử, trấn Biên Lư xảy ra chuyện rồi, Lưu… Lưu nương tử cô ấy bị bắt rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.