Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 278



CHƯƠNG 278

Tuy nhiên, ông ta không biểu hiện thái độ ngày lập tức.

Vì so với con trai, ông ta càng quan tâm bản thân hơn.

Cho dù mất đi con trai, có khả năng tuyệt hậu, nhưng nếu chỉ có một người có thể sống, ông ta sẽ không chút do dự chọn bản thân.

Chỉ là dù sao con trai mình yêu thương suốt mười tám năm nay, ông ta không nỡ.

“Ồ, đúng rồi, Hầu gia không cần phải để tâm đến lời nói của tôi. Mấy người ở trà lâu tửu quán chưa chắc sẽ thích những chuyện của lệnh thiếu gia, nhưng họ chắc chắn sẽ thích những chuyện về Hầu gia ngài. Tới lúc đó sợ là hoàng thượng sẽ thất vọng với Hầu gia? Chậc chậc chậc.”

Mục Tân Thành: “… ngươi dám!”. Rõ ràng là thiếu tự tin, bởi vì Mục Tân Thành biết rằng Hạng Lưu Dương sẽ dám.

Hai năm trước, một ngự sử nổi tiếng là ngay thẳng trong triều, được hoàng đế tỷ phu rất coi trọng, nhưng bởi vì lén lút làm mấy chuyện mờ ám bị truyền đến quán trà quán ăn, được người kể chuyện kể thành một câu chuyện, cuối cùng lớn chuyện, hoàng đế tỷ phu của ông ta đành hạ lệnh chém đầu.

Mà chuyện này, chính là những gì Hạng Lưu Dương đã làm.

“Ta…” Mục Tân Thành chuẩn bị nhận tội.

Không nhận tội thì biết làm gì đây? Đợi cho mọi chuyện lộ ra, sau đó hoàng đế tỷ phu của ông ta ra lệnh chặt đầu ông ta?

Nếu vậy, ông ta xong đời.

Nhưng bây giờ ông ta thú nhận tội lỗi của mình, Hạng Lưu Dương không thể lập tức chém đầu ông ta được, chỉ cần chuyện này không được lan truyền rộng rãi, chỉ cần hoàng đế tỷ phu không trực tiếp ra lệnh kết tội, ông ta vẫn sẽ có một cơ hội thoát thân.

Tuy nhiên, Mục Tân Thành đang định thú nhận tội lỗi của mình, nhưng đột nhiên một giọng nói chói tai từ bên ngoài truyền đến.

“Chờ đã.”

Vừa nghe thấy giọng nói đó, không chỉ hai mắt của Mục Tân Thành lóe lên vẻ mừng rỡ, mà Mục Nhậm Kỳ đang ở trong trạng thái vô hồn đáy mắt cũng lóe lên một tia sáng.

Nghe tiếng động, đám đông né tránh và nhường đường.

Đúng lúc này, một lão thái giám tóc bạc, cằm nhẵn nhụi bước vào công đường.

Phía sau lão thái giám còn có mấy tên thị vệ cường tráng.

Điều khiến mọi người tái mặt là trong đó có hai người được các thị vệ áp giải trông giống hệt như Mục Tân Thành.

Viên thái giám già bước vào, liếc nhìn Mục Tân Thành, sau đó lại liếc nhìn mặt mẹ con Lưu Ly, rồi hành lễ với Hạng Lưu Dương.

“Nô tài bái kiến Hạng Đại Nhân, Hạng Đại Nhân biệt lai vô dang.”

Tuy là hành lễ nhưng chỉ hành lễ bằng tay, còn lưng của thái giám già vẫn thẳng.

“Không biết tại sao Lưu công công tới đây có chuyện gì?” Ánh mắt Hạng Lưu Dương hơi lạnh, cười nói.

Lưu Công Công là người hầu bên cạnh hoàng hậu, vì vậy tới đây đương nhiên là vì chuyện của Mục Tân Thành.

Hơn nữa, sau khi nhìn thấy mấy người phía sau Lưu Công Công, Hạng Lưu Dương biết hôm nay không trị được Mục Tân Thành rồi, vì vậy ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn một chút.

Chỉ là kinh thành cách đây chẳng phải gần, ba ngày trước tin tức vụ án sẽ được xét xử mới được tung ra, cho nên Lưu Công Công không thể chạy tới kịp thời như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.