Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 284



CHƯƠNG 284

Phạm Phương Huệ hạ quyết tâm cắn chặt miệng chết cũng không trả lời.

Lưu Ly thấy vậy cũng không gấp, mà nhìn về phía Trương Tiến Danh: “Trương lão gia, đại bá nương tôi đã không giải thích nghi hoặc cho tôi, không biết Trương lão gia có nguyện ý giải thích nghi hoặc?”

Trực giác cho cô biết, Trương lão gia này có chuyện nhất định sẽ không che giấu.

Về phần tại sao, Lưu Ly vô thức nhìn về phía Cố Tại Ngôn.

Cảm thấy, hôm nay Trương Tiến Danh đối với chuyện khai báo vô cùng sảng khoải, trong này nhất định không thể thiếu dấu tích của Cố Tại Ngôn.

Quả nhiên, Lưu Ly vừa hỏi, Trương Tiến Danh lập tức trả lời.

“Cô lúc đó mặc dù dung mạo xấu, nhưng đại bá nương của cô nói cô trước đó có nét, hai đứa bé này có nền tảng không tệ, thật sự có thể bán được giá tốt. Ở trấn Biên Lư bình thường ta không ra tay, cưới cô làm vợ, sống chết của cô và tánh mạng của đứa nhỏ toàn bộ đều ở trong tay ta rồi, hai đứa bé nuôi tốt qua tay cũng lời không ít tiền.”

Lời này vừa dứt, mọi người hít một hơi lạnh.

Trương lão gia này đúng là định cưới người về, sau đó để lại đứa bé nuôi tốt lại bán qua tay.

Rõ ràng, nếu như thật sự thành thân rồi, Trương Tiến Danh có thể sau khi trở thành cha đứa bé, cho dù là giết vợ hay bán con, người bên ngoài cũng không thể nói được nửa câu.

Thật sự phát rồ, phát rồ mà!

Tại sao có thể có đại bá nương ác độc như vậy? Thế mà lại cấu kết với bọn buôn người hại người trong nhà.

Phạm Thị lúc trước ở trước mặt Trương lão gia, đó gọi là một người khúm núm, nhưng bây giờ nghe những lời này của Trương Tiến Danh, Phạm Thị hận không thể trực tiếp ngất đi.

Đương nhiên, bà ta muốn ngất đi thì trước phải cắn chết Trương Tiến Danh.

Ông ta muốn chết thì chết đi, cần gì phải kéo bà ta theo làm đệm lưng?

“Phạm Thị, ngươi còn gì giải thích?” Hạng Lưu Dương trầm giọng mở miệng hỏi, sắc mặt có chút khó coi.

Tính toán con cái của Cố Tại Ngôn như vậy, sợ là ngại sống quá lâu.

Nếu không phải ở trên công đường, có nhiều ánh mắt nhìn như vậy, hắn ta thật sự sẽ cho bà ta sảng khoái luôn một lần.

Chẳng qua bây giờ cũng không kém bao nhiêu, lần này cũng có thể xử tội Phạm Thị theo tòng phạm.

Phạm Phương Huệ sắc mặt tái nhợt, gương mặt cay nghiệt không chút huyết sắc, nào còn tỉnh táo giải thích cái gì?

Thấy Phạm Phương Huệ như thế, Hạng Lưu Dương hạ tầm mắt, nói: “Nếu Phạm Thị đã không còn lời nào biện giải, vậy bản quan phán…”

“Đại nhân, tiểu sinh có chuyện muốn biện giải.”

Không đợi Hạng Lưu Dương nói xong câu, một giọng nói ôn nhuận từ trong đám người vang lên.

Mọi người tìm lại theo tiếng thì gặp một thanh niên thư sinh mặt trường sam màu trắng bạc từ trong đám người đi ra.

Lưu Ly cảm thấy giọng nói này có chút quen tại, lúc nhìn thấy gương mặt người đến thì lông mày nhíu chặt lại.

Người đến không ai khách, chính là con thứ hai của phòng lớn, em họ của cô, Lưu Kim Vĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.