Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 308



CHƯƠNG 308

1 giỏ trứng gà đó, vỡ hết thì rất lãng phí?

Tuy nhiên khi trứng gà sắp rơi xuống đất, một bàn tay to vững vàng đỡ được cái giỏ, Lưu Ly và Quân Tiểu Quyên cùng lúc thở phào.

Quân Tiểu Quyên thấy mình suýt nữa gây họa, vẻ mặt có hơi sợ, nhưng lại mang theo ánh mắt cầu xin nhìn Lưu Ly.

“Ly, đại phu khác đều không tiện đi, cháu đi xem thử, nếu cháu có thể chữa, vậy thì chữa, không thể chữa thì thôi, cháu thấy như nào?”

Đại phu khác không tiện đi? Lưu Ly nghi hoặc.

Sau khi suy nghĩ thì có một suy đoán.

Nếu Trương Thúy Châu mắc bệnh phụ khoa, dựa theo tư tưởng của thời đại này, đại phu khác quả thật không tiện đi.

Thấy vẻ mặt cầu xin của thím Quân, Lưu Ly cuối cùng vẫn nhận trứng gà, quyết định đi một chuyến.

Chỉ là sau khi đến nhà của Quân Tiểu Quyên nhìn thấy Trương Thúy Châu, vẻ mặt của Lưu Ly lập tức trở nên cổ quái.

Tuy lúc này đã là cuối thu, nhưng nhiệt độ vẫn có khoảng trên dưới 10 độ, nhưng Trương Thúy Châu giờ phút này lại bọc mình thành một cái bánh chưng.

Đánh giá đơn giản, Lưu Ly cảm thấy trên người Trương Thúy Châu khả năng mặc hai cái áo khoác, nhìn thôi trên trán cũng toát mồ hôi, nhìn cũng cảm thấy nóng tới hoảng.

Mà từ lúc cô vào cửa, Trương Thúy Châu từ đầu tới cuối đều cúi đầu, cho dù ngẩng đầu liếc nhìn cô, ánh mắt đó cũng sẽ nhanh chóng tránh đi, nhìn trông là một người rất tự ti.

Trực giác nói với Lưu Ly, Trương Thúy Châu này khả năng không phải có bệnh phụ khoa, mà có thể là bệnh khác.

“Thúy Châu, mẹ dẫn Ly tỷ của con tới rồi, con để Ly tỷ của con xem thử cho con đi.” Quân Tiểu Quyên mở miệng với Trương Thúy Châu.

Trương Thúy Châu nghe vậy, lập tức mang vẻ mặt hoảng hốt, lắp bắp nói: “Mẹ, không… không cần đâu, con…”

“Cái gì mà cần với chả không cần, trong nhà con nói có hiệu lực hay mẹ nói có hiệu lực, mẹ bảo con khám thì con khám.” Quân Tiểu Quyên nổi giận, không hề quan tâm Lưu Ly vẫn ở đây.

Sắc mặt của Trương Thúy Châu đỏ bừng, mắt ngân ngấn nước, không dám phản bác mẹ của mình, nhưng trong ánh mắt nhìn Lưu Ly lại tràn ngập sự phòng bị.

Lưu Ly: “…” Cô không đáng sợ, thật đấy.

Đối mặt với tình cảnh này, khi Lưu Ly không biết phải xử lý như nào, Quân Tiểu Quyên trực tiếp đi tới lột quần áo trên người Trương Thúy Châu ra.

Lưu Ly: “…” Đây là thao tác gì?

“Mẹ, để tự con làm, mẹ đừng lột…” Trương Thúy Châu cuối cùng cũng không chịu nổi, bật khóc.

Quân Tiểu Quyên nghe vậy thì dừng động tác, nhưng nhìn chằm chằm Trương Thúy Châu, bộ dạng nếu nàng ta bất động thì bà ta động thủ giúp.

Lưu Ly: “…” Tại sao lại có loại cảm giác nhìn gần khi tú bà thanh lâu ép gái tiếp khách vậy?

Trương Thúy Châu ở dưới sự bức ép của Quân Tiểu Quyên, chỉ đành bắt đầu cởi quần áo, chỉ là ánh mắt nhìn Lưu Ly cực kỳ oai oán.

Lưu Ly: “…” Cô là tới giúp khám bệnh, không phải tới ép gái nhà lành làm kỹ nữ.

Vào lúc Lưu Ly cực kỳ cạn lời, theo động tác cởi quần áo của Trương Thúy Châu, Lưu Ly ngửi được một mùi gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.