Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 32: Chương 32




CHƯƠNG 32
Trong sân rơi vào khoảng lặng.

Trương Trần Thị là người đầu tiên phản ứng lại, bà lập tức nói với Điệp Trúc Lam: “Đồ tầm nhìn hạn hẹp nhà ngươi, trong nhà lúc nào để ngươi ăn khan mặc hiếm hả? Bà già này chưa chết mà ngươi đã muốn vượt cả bà hả?”
Điệp Trúc Lam bị Trương Trần Thị răn dạy ở trước mặt người ngoài, nét mặt chị ta vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn về phía Lưu Ly càng thêm không tốt.

Vốn còn muốn nói gì đó, song đã lại bị Trương Đại Hách kéo lại: “Được rồi Trúc Lam, ít nói một câu, nàng xem chọc giận mẹ rồi kìa.


Điệp Trúc Lam nhìn biểu cảm u ám của mẹ chồng, rốt cuộc cũng không dám nói gì nữa.

Song chị ta không phải cảm thấy mình có sai, mà là cảm thấy mình không sinh cho Trương gia một bé trai, không có chỗ chống.

Lưu Ly nhìn Trương gia bởi vì mình đến mà ầm ĩ thành như vậy, trên mặt lộ vẻ thản nhiên.

Cô không bao giờ vì thái độ của người khác mà làm cho mình khó chịu.


Có điều vì phá vỡ im lặng, Lưu Ly đi vào trong viện, đưa sọt nhỏ trong tay cho Trương Hạnh Huệ, lại nói với Trương Trần thị: “Thím, hôm nay cháu đến là để cảm tạ mấy năm qua thím đã chăm sóc, đây là chút tâm ý của cháu.


Trương Hạnh Huệ nhìn trong sọt đặt một bát sủi cảo, còn có một bát dầu mỡ vàng rực rỡ cùng với hai gói bánh ngọt, trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân.

Trương gia giàu có, đó cũng là so với người trong thôn mà nói, nhiều nhất là không thiếu ăn mặc, nhưng cũng rất ít có thể nhìn thấy thịt lọ nọ kia, chứ đừng nói là đồ ngọt.

Phản ứng của Trương Hạnh Huệ khiến Điệp Trúc Lam nhìn thấy, nhịn không được cũng nhìn lại.

Khi nhìn thấy đồ vật trong sọt, chị ta vừa mừng rỡ vừa ngượng ngùng, dù sao một giây trước mình còn tưởng Lưu Ly đến mượn lương thực, hôm nay nhìn mấy thứ này giống như là đang đánh vào mặt chị ta.

Trương Trần Thị cũng nhìn thấy đồ vật, nhất thời gương mặt trở nên âm u:”Lưu Ly, lời nói của Trúc Làm cháu đừng để trong lòng, cháu cũng không dễ dàng mới có được chút tiền bạc hẳn là nên mau chóng bồi bổ thân thể cho hai đứa nhỏ, không cần tốn tiền như vậy.


Nói xong, Trương Trần Thị cầm lấy đồ dúi vào tay Lưu Ly: “Mấy thứ này thím không thể lấy, cháu tự cầm về đổi chút lương thực thô, tiết kiệm chút dùng cũng có thể vượt qua mùa đông này.



Hoàn toàn là trưởng bối giáo huấn tiểu bối, lại mang theo giọng điệu quan tâm, điều này làm cho trong lòng Lưu Ly ấm áp vô cùng, vốn bởi vì lời nói của Điệp Trúc Lam mà xuất hiện chút ngăn cách nhỏ, vào giờ khắc này cũng tan thành mây khói.

Lưu Ly không nhận đồ Trương Trần Thị đưa tới: “Thím đừng lo lắng, mấy thứ này cháu không dùng từ ba lượng bạc kia.


Trương Trần Thị sửng sốt: “Không dùng ba lượng bạc kia, vậy cháu lấy thứ này từ đâu?”
“Thím, hôm nay cháu tới chính vì chuyện này đấy.

” Lưu Ly cười nói.

Trương Trần Thị càng thêm nghi ngờ, Lưu Ly bảo Trương Trần Thị đi vào trong phòng nói, sợ bên ngoài có người.

Rất nhanh, đoàn người đi vào phòng, Lưu Ly mau chóng nói rõ mục đích tới đây.

Mấy thứ này do cô bán nấm và hạt thông trên núi mua được, hiện giờ cần cung ứng lâu dài, nhưng một mình cô làm không đủ, còn phải mang theo hai đứa nhỏ, thế là muốn Trương Trần Thị mang theo người trong nhà cùng nhau làm ăn, cô lấy nấm với giá mười hai văn một cân, hạt thông không lột vỏ thu mua với giá sáu văn một cân.

“Ôi, những nấm kia thật sự có thể ăn sao?” Điệp Trúc Lam kinh ngạc lên tiếng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.