Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 357



CHƯƠNG 357

Chỉ nhìn vào chất liệu, những tấm vải dầu này không phải làm bằng hàng dệt và dầu, mà giống một loại da cá nào đó hơn.

Sở dĩ có phỏng đoán như vậy là khi tấm rèm xe ngựa được mở ra, cô đã ngửi thấy một mùi tanh của hải sản.

Mùi này rất nhẹ, nhờ khứu giác nhạy bén mà cô mới có thể ngửi được.

Nói chung, đó là một niềm vui bất ngờ.

“Tần chưởng quầy có thể yên tâm, với những thứ này, chỉ cần cho tôi một tháng, tôi có thể trồng ra ớt.” Bình thường ớt cần chỉ một tháng đương nhiên không đủ, nhưng cô quyết định đưa cho thôn dân cây giống đã được thay đổi bằng nước Linh Tuyền.

Vậy thì chu kỳ sinh trưởng có thể được rút ngắn rất nhiều, chất lượng của ớt cũng có thể được cải thiện tốt hơn.

Tuy nhiên, trước đó, phải nói rõ chuyện vải dầu đã.

“Những tấm vải dầu này giá bao nhiêu?” – Cô là người dùng vải dầu, nên tất nhiên phải hỏi rõ giá thì cô mới trả tiền.

Tuy nhiên, cô có linh cảm rằng những tấm vải dầu này chắc chắn rất đắt.

Nhưng so với lợi nhuận của nhà kính thì cô vẫn rất tự tin.

Nhưng tiền đề là Âu Dương cho ghi nợ.

Dù sao thì nếu bảo cô lấy ra quá nhiều tiền cùng một lúc, cô thực sự không thể lấy ra quá nhiều.

Tần chưởng quầy nghe vậy lập tức xua tay: “Chủ nhân của chúng ta nói vải dầu này sẽ trực tiếp đưa cho Lưu nương tử, chỉ cần đồ mà Lưu nương tử trồng được chỉ bán cho chủ nhân chúng ta hợp tác là được.”

Tần chưởng quầy cho rằng lợi ích lớn như vậy, Lưu Ly nhất định sẽ gật đầu đồng ý.

Dù sao thì những thứ này không hề rẻ, lại là miễn phí, ai có thể không động lòng?

Tuy nhiên, Lưu Ly lại có những cân nhắc của riêng mình.

Ớt, đúng là cô định hợp tác với Âu Dương Diệp, nhưng nhà kính của cô không chỉ trồng ớt.

Chưa kể cô sắp mở cửa hàng bán rau trái vụ, dù không mở cửa hàng thì cô cũng cất đồ trong nhà kính lại để mình dùng.

Chiếm món lợi trước mắt này, tức là chấp nhận tất cả thứ trong nhà kính sẽ bị mua hết, người lỗ là cô.

Cho nên không cần nghĩ ngợi, Lưu Ly vẫn cự tuyệt.

“Ta trả tiền mua vải dầu. Về phần hợp tác, việc này các ông cứ yên tâm. Hiện tại ta không có ý định hợp tác với người khác, nhưng ta không thể bán hết cho các ông những thứ mình trồng được.”

Tần chưởng quầy vừa nghe lời này liền có chút sững sờ, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn lại: “Ý của Lưu nương tử là…”

Nếu không hợp tác với những người khác, cũng không thể bán tất cả cho Phúc Mãn Lâu, có lẽ nào Lưu nương tử muốn mở cửa hàng của riêng mình?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Tần chưởng quầy bỗng trở nên khó coi.

Ông ta biết khả năng của Lưu Ly, tuỳ tiện lấy ra một công thức cũng khiến Phúc Mãn Lâu chuyển mình, vậy tức là nói nàng ấy vẫn còn có nhiều công thức hơn.

Nếu Lưu Ly tự mình mở tửu lâu, vậy nào còn có đường sống cho Phúc Mẫn Lâu bọn họ nữa?

Vẻ mặt của Tần chưởng quầy thay đổi, Lưu Ly đều nhìn thấy trong mắt, có thể đoán được Tần chưởng quầy đang nghĩ gì, Lưu Ly cũng không giải thích nhiều, chỉ đưa cho Tần chưởng quầy một viên thuốc an thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.