Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 364



CHƯƠNG 364

Tiêu thị vốn còn định phản bác, vừa nghe Lưu Ly nói nát tay, bất giác lùi về sau một bước.

Lúc này, bà ta nhớ tới những lời người trong thôn nói sau lưng bà ta, mọi người đều nói vì bà ta mắng con oắt Yên Yên mới không thể nói chuyện.

Mặc dù chỉ câm hai ngày đã khỏi, nhưng hai ngày đó trong lòng bà ta tuyệt vọng cỡ nào không một ai biết.

Hơn nữa, cục u trên đỉnh đầu và mủ ở lòng bàn chân bà ta vẫn chưa khỏi, thật sự không dám lại nát tay nữa.

Nếu mắng Yên Yên sẽ biến thành câm, ai có thể đảm bảo mình đánh Bình Bình sẽ không nát tay?

Dù sao hai thứ này là sinh đôi, nếu tà môn cũng sẽ cùng tà môn.

Phạm thị thấy Tiêu thị chỉ chốc lát đã bị dọa sợ, đáy mắt lướt qua khinh thường, ánh mắt nhìn sang Lưu Ly mang theo vài phần hung ác.

“Ly, những lời cô nói vừa rồi chẳng lẽ nhị bá nương của cô mấy ngày nay chịu tội là do cô làm? Đại bá nương nghe nói cô biết y thuật.”

Lúc Phạm thị nói lời này đã nghe thấy động tĩnh thôn dân vào.

Vừa nghe lời này của Phạm thị, mọi người nghi hoặc nhìn sang Lưu Ly.

Đúng vậy, Lưu Ly biết y thuật, nếu muốn chỉnh một người hình như cũng không phải không thể.

Đặc biệt là, hôm Tiêu thị xảy ra chuyện vừa khéo đã đắc tội Lưu Ly.

Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Lưu Ly có chút không đúng.

Không chỉ thôn dân vây xem, ngay cả Tiêu thị cũng vào lúc này hồi thần, như được thức tỉnh, Tiêu thị tức giận nhìn sang Lưu Ly: “Là cô hại tôi?”

“Thím Tiêu có chứng cứ?” Lưu Ly không chút hoảng loạn, chỉ nhàn nhạt nhìn Tiêu thị.

“Tôi…” Tiêu thị bối rối, bà ta nào có chứng cứ?

Bất giác, Tiêu thị dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Phạm Phương Huệ.

Phạm Phương Huệ phỉ nhổ trong lòng, lại vào lúc này đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Ly.

“Hay là, thím Phạm có chứng cứ?” Lưu Ly hỏi.

Phạm Phương Huệ không nói chuyện, vì bà ta lấy không ra chứng cứ.

“Thím Phạm cũng không có chứng cứ, vậy tại sao nói ra lời như vậy? Ông bà ta nói bắt trộm bắt tận tay, bắt gian bắt tận giường, thím Phạm nói suông những lời này, chẳng lẽ là muốn ép chết tôi?” Lưu Ly giọng lãnh liệt chất vấn.

Những lời này cũng không tính là khoa trương.

Ở cái thôn nhỏ bé này, nếu thật sự khiến thôn dân cảm thấy độc là do mình hạ, vậy thôn dân càng sẽ e ngại mình.

Mà con người một khi e ngại, thì sẽ làm ra những chuyện không lý trí.

Ví như, đuổi cô ra khỏi thôn.

Mặc dù thực lực mình hiện tại bị đuổi đi cũng sẽ không đói chết, nhưng theo tư duy người bình thường, nếu bị đuổi ra khỏi thôn, chẳng phải chính là bị ép chết?

Mặc dù độc quả thực là cô hạ, nhưng chỉ cần không ai phát hiện, thì không ai có thể kéo chuyện này lên người cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.