Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 375



CHƯƠNG 375

Dáng vẻ vô sỉ như này của Lưu lão thái, thật sự khiến Lưu Ly không muốn nhìn.

Cô và bọn họ có quan hệ gì sao? Muốn lấy sính lễ của cô, cô đồng ý chưa?

Lưu Ly đang muốn lên tiếng, lại thấy một ánh mắt của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly bèn hiểu ý im miệng.

“Những sính lễ này không phải cho các người.” Cố Tại Ngôn mở miệng, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ.

Lưu lão thái vừa nghe thấy lời này, lập tức gương mặt tối sầm lại: “Cháu muốn lấy cháu gái của ta, sính lễ không cho ta còn có thể cho ai?”

“Tôi cho Ly sính lễ, đương nhiên bản thân Ly nhận.” Cố Tại Ngôn nói chắc nịch.

Lưu lão thái nghe vậy thì lập tức nổi giận: “Nó thu? Thu cái quỷ! Nó là con gái của Lưu gia ta, sính lễ thì cho Lưu gia ta, không có trường hợp nào xuất giá mà tân nương tự cầm sính lễ cả.”

Đó đều là tiền của bà ta, không ai cướp được!

Thái độ của Lưu lão thái đúng kiểu ai cướp tiền với bà ta thì bà ta liều mạng với người đó.

Nhưng Cố Tại Ngôn lại không trúng chiêu này.

“Theo như ta biết, nàng ấy hiện nay là một nữ hộ độc lập của thôn Đại Vĩ, không có chút quan hệ nào với Lưu gia của bà.” Cố Tại Ngôn dửng dưng nói.

Lời này vừa dứt, động tác trong tay mấy người của nhà tổ đều khựng lại, bao gồm cả Lưu Kim Vĩ, tất cả mọi người đều nhìn sang Lưu lão thái.

Lưu lão thái nghe mà cũng ngây người, sau đó mở miệng: “Vớ vẩn, Lưu Ly vẫn ở trong tông tộc của bọn ta, là người của Lưu gia bọn ta, sao có thể không có liên quan tới Lưu gia bọn ta chứ?”

Cố Tại Ngôn không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Lưu lão thái.

Lưu Kim Vĩ nhìn cảnh tượng này, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Lẽ nào…

Không, không đâu!

Lưu gia bọn họ không đồng ý, Lưu Ly muốn cắt đứt quan hệ với Lưu gia tuyệt đối là không thể.

Cho dù con gái gả đi, Lưu Ly hiếu thuận với trưởng bối của nhà mẹ đó cũng là chuyện hiển nhiên.

Nghĩ như vậy, Lưu Kim Vĩ bước lên, nhìn Lưu Ly: “Đường tỷ, bất luận nói như nào, Lưu gia cũng là nhà mẹ của tỷ, cho dù trước kia làm nhiều chuyện không đúng, nhưng chuyện này liên quan tới chuyện lớn cả đời của tỷ, đường tỷ không thể hồ đồ.”

Tuy Lưu Ly không biết Cố Tại Ngôn muốn làm cái gì, nhưng Lưu Kim Vĩ vừa nói ra lời này, cô cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng.

“Không thể hồ đồ sao? Không hồ đồ thì tặng sính lễ cho các người ư?” Lưu Ly cười lạnh, vẻ mặt mỉa mai nhìn Lưu Kim Vĩ: “Lưu tú tài không hổ là người học sách, muỗi mùa hè cũng không dám đậu vào mặt ngươi.”

Lưu Kim Vĩ nhất thời không kịp phản ứng lại với lời của Lưu Ly, đợi sau khi phản ứng lại thì sắc mặt lập tức tái xanh.

Muỗi cũng không dám đậu, không phải nói là da mặt của hắn dày hay sao?

Bị nói da mặt dày, không ai có sắc mặt tốt được cả, nhưng nhất thời Lưu Kim Vĩ lại không tìm được lời phản bác.

Lưu Ly nhìn sắc mặt của Lưu Kim Vĩ, vốn chuẩn bị yên lặng quan sát xem bọn họ muốn giở trò gì, nhưng hiện nay nếu bọn họ ngay cả sính lễ của cô cũng nhòm ngó, vậy thì cô không cần tiếp tục đợi nữa.

Có vài chuyện, giải quyết sớm, yên thân sớm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.