Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 383



CHƯƠNG 383

Không đợi Lưu nương tử nói xong, Âu Dương Diệp lập tức cắt ngang lời của Lưu Ly, vẻ mặt khẩn trương.

Thấy Nhiêu quản gia nhìn sang mình, Âu Dương Diệp nói: “Thật sự không dám giấu, những món ăn này Cố phu nhân đã hợp tác với ta từ trước rồi.”

Âu Dương Diệp nói dối không đỏ mặt không thở gấp.

Đùa chứ, bây giờ nếu da mặt không dày là không thể ăn thịt, giờ phải da mặt dày một chút, ngộ nhỡ Lưu Ly thật sự bán công thức cho người của Nhiêu gia thì phải làm sao.

Nội tình của Nhiêu gia, hắn không phải có thể tùy tiện đắc tội được, nếu công thức rơi vào trong tay của người Nhiêu gia, hắn muốn ăn được đồ ngon như này lần nữa gần như khó hơn lên trời.

Chỉ là da mặt dày là một chuyện, Âu Dương Diệp lại chột dạ không dám nhìn Lưu Ly.

Lưu Ly nhìn dáng vẻ cấp thiết này của Âu Dương Diệp, khóe miệng hơi nhếch lên.

Như vậy, hợp tác sẽ bàn ngày hôm nay dường như không khó nữa rồi.

Mỉm cười, Lưu Ly nhìn Âu Dương Diệp, sau đó tiếp tục nói hết câu vừa rồi: “Nhiêu quản gia nếu có hứng thú với món ăn này, ta vốn nên đáp ứng bán công thức cho Nhiêu quản gia, chỉ là ta đã đồng ý trước với Âu Dương công tử, thật sự xin lỗi.”

Nhiêu quản gia nghe vậy thì nhìn Âu Dương Diệp, ông chủ đằng sau Phúc Mãn Lâu.

Lão gia tử từng nói người này không đơn giản, người có thể được lão gia tử nói như vậy, ông ta cũng không tiện tranh giành với người này.

Có điều là quản gia của Nhiêu gia, ông ta đương nhiên hiểu quan sát sắc mặt, sự cấp thiết vừa rồi của Âu Dương công tử này ông ta đương nhiên cũng thấy.

Nghĩ tới đây, Nhiêu quản gia mở miệng: “Nếu đã như vậy, vậy ta không cưỡng cầu nữa, chỉ là nếu Lưu nương tử còn công thức, phải ưu tiên suy nghĩ tới Nhiêu gia.”

Nói xong, Nhiêu quản gia liếc nhìn Âu Dương Diệp đầy thâm ý, bèn chắp tay cáo từ với Lưu Ly.

Sân trước có mấy thím đang thu dọn tàn cục, Cố Tại Ngôn dẫn hai đứa trẻ tới nhà kho sắp xếp quà đã nhận ngày hôm nay, Lưu Ly lại cùng với Âu Dương Diệp ngồi ở phòng khách.

Hai người ngồi đối diện nhau, trên tay để trà hoa.

Âu Dương Diệp lúc này đã biểu đạt ý muốn mua công thức, đang đợi Lưu Ly trả lời.

Tuy Lưu Ly mãi không mở miệng, nhưng Âu Dương Diệp đã nắm chắc phần thắng.

Dù sao, vừa rồi Lưu Ly vì hắn mà từ chối Nhiêu quản gia không phải sao?

Chỉ là khi Âu Dương Diệp cho rằng Lưu Ly nhất định sẽ đồng ý, Lưu Ly lại nói: “Công thức của những món ăn ngày hôm nay, ta không bán.”

“Vậy được, chúng ta ký văn thư… cái gì? Cô vừa mới nói cái gì?” Âu Dương Diệp nói được một nửa mới phản ứng lại lời Lưu Ly nói, cho rằng mình nói sai.

“Công thức tôi không bán.” Lưu Ly lần này nói ngắn gọn súc tích.

“Tại sao?” Âu Dương Diệp có chút không hiểu.

“Không bán công thức, nhưng có thể góp vốn.” Lưu Ly nói ra mục đích của mình: “Tôi dùng công thức góp vốn, anh chia cho tôi 4 phần lợi nhuận của Phúc Mãn Lâu ở huyện Lâm An.”

4 phần, là giá cô mở miệng, nhưng giá trong lòng thật ra là 2 phần, chừa lại khoảng trống 2 phần để mặc cả giá.

Mà 2 phần lợi nhuận thật ra đã rất nhiều, hơn nữa cực kỳ nhiều.

Dù sao Phúc Mãn Lâu là quán rượu lớn, chỉ ở huyện Lâm An đã có mấy quán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.