Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 432



CHƯƠNG 432

Sau khi rẽ mấy lần, Nhiêu Thanh Nhã cuối cùng cũng đã đến hậu viện.

Vừa đi vào, đúng lúc nhìn thấy Quách Tế Chung từ trong phòng đi ra.

Nhìn thấy người mà đã lâu không gặp, Nhiêu Thanh Nhã đột nhiên có chút hốt hoảng, mắt đỏ hoe.

Quách Tế Chung cũng không ngờ Nhiêu Thanh Nhã lại đột nhiên xuất hiện, cũng sững sờ.

Sau đó vừa gấp gáp vừa lo lắng đi lên: “Nhã nhi, sao nàng lại đến đây, nàng…”

“Quách Tế Chung, ta không ngờ chàng lại là người vong ơn bội nghĩa như vậy….”

Quách Tế Chung sững sờ, không hiểu tại sao sự nhớ nhung và lo lắng nhiều ngày nay của mình lại nhận lại một trận trách móc, nhưng vẫn vô thức giải thích: “Nhã Nhi, nàng có phải là trách ta không đến thăm nàng, ta không phải…”

“Quách Tế Chung!” Nhiêu Thanh Nhã ngắt lời Quách Tế Chung và lạnh lùng chất vấn: “Chàng có biết ta và đứa con trong bụng suýt chút nữa đã chết không hả?”

Quách Tế Chung vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt đột nhiên trở nên sợ hãi và đau khổ: “Ta biết…”

“Không, chàng không biết!” Nhiêu Thanh Nhã ngắt lời Quách Tế Chung: “Nếu chàng biết thì sẽ không tùy tiện bắt ân nhân của ta, chàng có biết nếu không có cô ấy, ta và đứa nhỏ đều đã đi gặp Diêm Vương rồi không? Sao chàng lại vong ân bội nghĩa như vậy?”

Quách Tế Chung sửng sốt: “Ân nhân ở đâu?” Hắn ta bắt ân nhân lúc nào chứ?

Gặp được ân nhân, hắn ta cảm ơn còn không kịp, sao có thể bắt đi chứ?

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là ân nhân không làm điều phi pháp.

“Chàng…” Nhiêu Thanh Nhã đang định nói thì thấy Lưu Ly từ trong phòng đi ra, lời nói trên miệng liền thay đổi: “Lưu nương tử, cô không sao chứ?” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Nói xong liền đi về phía Lưu Ly, đôi mắt quan sát từ trên xuống dưới.

Sau đó lại trừng mắt nhìn về phía Quách Tế Chung, chỉ tay vào Lưu Ly: “Chàng xem, ân nhân ở đây này, không có cô ấy, ta và hai đứa nhỏ đã chết rồi, chàng lại sai người bắt cô ấy? Người lương thiện yếu đuối như Lưu nương tử sao có thể là tên hung thủ của vụ giết người kia chứ, ta thấy chàng làm quan hồ đồ rồi.”

Lưu Ly lương thiện yếu ớt: “…Quách phu nhân, ta nghĩ phụ nhân hiểu lầm rồi.”

Mặc dù cô không ngờ rằng tiểu thư nhà họ Nhiêu này lại chính là phu nhân của Quách huyện lệnh, càng không ngờ rằng Nhiêu Thanh Nhã trông có vẻ mong manh này lại có mặt nóng nảy như vậy.

Thế nhưng, vì mình mà vợ chồng nhà người ta nảy sinh hiểu lầm, cô vẫn phải lên tiếng.

Mặc dù, cô cảm thấy giữa đôi vợ chồng này dường như có gì đó không ổn cho lắm.

“Lưu nương tử, cô gọi ta là Thanh Nhã là được…” Nhiêu Thanh Nhã nói đến đây, cau cau mày rồi lại nói: “Ta lớn hơn cô năm tuổi, cô gọi ta là Thanh Nhã tỷ cũng được.”

Sự nhiệt tình đột ngột của Nhiêu Thanh Nhã khiến Lưu Ly có chút không thích ứng, nhưng cô vẫn biết lắng nghe: “Thanh Nhã tỷ, tỷ gọi ta là Ly Ly là được.”

“Ly Ly muội muội, khiến muội hoảng sợ rồi.” Nhiêu Thanh Nhã đầy vẻ áy náy.

Ở bên cạnh, Quách Tế Chung, người bị nương tử nhà mình trách móc một trận rồi không chú ý tới, lúc này mới hoàn hồn lại, có chút khó tin nhìn về phía Lưu Ly, rõ ràng hắn ta không ngờ rằng nữ thần y cứu vợ con mình lại là Lưu Ly.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.