Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 48: Chương 48




CHƯƠNG 48
Dù sao, dám phóng hỏa đốt nhà mẹ đẻ, Lưu Ly này không xem cũng uổng.

Trương Cao Ân đến đây cũng không phải để quở trách những người này, sau khi nói một câu này mới nhìn sang Lưu Ly: “Rốt cuộc là như nào?”
Lưu Ly nhìn sang Trương Trần Thị ở đằng sau trưởng thôn, thiết nghĩ Trương Trần Thị chắc sợ cô ở Lưu gia chịu thiệt, lúc này mới dẫn trưởng thôn đến.

Đối với trưởng thôn này, ấn tượng của Lưu Ly vẫn rất tốt.

Lúc đầu nếu không phải trưởng thôn ra mặt, e rằng ba mẹ con các cô hiện nay ngay cả nơi dừng chân ở cổng thôn cũng không có.

Lưu Ly đang muốn mở miệng, nhị bá Lưu Đại Quý lại tranh trước: “Trưởng thôn, ông đến vừa đúng lúc, đứa cháu gái này của ta quá đại nghịch bất đạo, vậy mà phóng hỏa đốt phòng bếp của chúng ta, người như này ở lại thôn của chúng ta chính là một tai họa, chúng ta…”
“Trong thôn nên giữ lại ai không phải ngươi nói là được, ta hiện nay đang hỏi Lưu Ly, ngươi mở miệng cái gì?” Trương Cao Ân không vui mà cắt ngang lời của Lưu Đại Quý.

Lưu gia là người như nào, trong lòng ông ta rất rõ.


Bởi vì tổ tiên từng làm quan, tự thấy cao hơn người khác một bậc, nếu không phải ông ta còn có chút danh vọng, e rằng người của Lưu gia sẽ đuổi ông ta đi rồi.

Trong mắt Lưu Đại Quý vụt qua lệ khí, nhưng cũng không dám nói nhiều nên im miệng.

Lưu Ly thấy vậy, ấn tượng ở trong lòng về vị trưởng thôn này càng tốt.

Sau đó Lưu Ly nói một lượt đầu đuôi sự việc, đương nhiên Lưu Ly sẽ nói đồ bị trộm mất đó là toàn bộ đồ ăn của nhà mình, tăng thêm không ít phần đồng cảm.

Trưởng thôn nghe xong, thấy Lưu Ly gầy gò vàng vọt trước mắt, lại nhìn người của Lưu gia, tuy không phải ai cũng béo tốt, nhưng ai nấy mặt mày đều hồng hào, người như vậy nhìn thoáng cái là biết không phải kẻ thiếu ăn thiếu mặc, nhưng hết lần này đến lần khác ăn hiếp cô nhi quả phụ như Lưu Ly, thật sự đáng hận.

Lưu Đại Phú là người khôn khéo nhất của Lưu gia, thấy sắc mặt của trưởng thôn khó coi, trong lòng biết không hay, lập tức mở miệng: “Trưởng thôn, đứa cháu gái này của ta nói không sai, là em dâu không làm nên trò trống đó của ta làm sai, nhưng ông cũng nhìn thấy rồi, Lưu Ly này lại phóng hỏa muốn đốt phòng bếp của nhà chúng ta, như này phải nói như nào?”
Trương Cao Ân nghe vậy, thuận theo ánh mắt nhìn phía về phòng bếp của Lưu gia, quả thật thấy phòng bếp của Lưu gia mịt mù khói, lập tức sắc mặt thay đổi.

Đốt nhà là tội lớn, chuyện này Lưu Ly cho dù có lý cũng thành vô lý rồi.


Chuyện này, ông ta thật sự không tiện định đoạt.

“Trưởng thôn, nếu không cho ba mẹ con ta sống tiếp, ta sao lại làm ra chuyện đốt phòng bếp của người khác? Hiện nay đã tới mùa đông, ba mẹ con chúng ta chỉ có ba lượng bạc tiền bồi thường đó, sau khi mua thuốc cho Bình Bình cũng không còn bao nhiêu, chỉ trông mong mua được ít đồ ăn ngon tẩm bổ sức khỏe cho con, để tụi nhỏ có một thể chất tốt sống qua mùa đông này, ta cũng thật sự hết cách rồi.


Khi nói chuyện, Lưu Ly đã đỏ hoe mắt.

Sau đó, Lưu Ly mặt mày tuyệt vọng nhìn sang người của Lưu gia: “Hôm nay ta nói luôn tại đây, nếu các người không trả đồ của ta lại cho ta, hôm nay ta không chỉ đốt phòng bếp của nhà các người, hôm khác, ta nhất định sẽ đốt nhà của các người, nếu các người không cho ta sống, ta đương nhiên cái gì cũng không sợ.


Lời này vừa dứt, mọi người đều sững sờ.

Đây là thật sự bị ép đến đường cùng rồi.

Ánh mắt mọi người nhìn người của Lưu gia hoàn toàn thay đổi, trong ánh mắt tràn ngập sự trách cứ.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.