Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 492



Chương 492

Biết hắn là người của Hoa gia không nên rất sững sờ, rất kích động, hơn nữa rất sợ hãi tôn kính hay sao?

Biểu hiện của Lưu Ly này cũng quá bình thản rồi?

Ấy vậy mà biểu hiện của Lưu Ly hắn không thể bắt bẻ được gì, nghĩ lại, Hoa Vũ nghĩ nên nhịn trước, mở miệng hỏi: “Nghe nói mùa này cô trồng ra được rau củ?”Giống như thăm dò, lại giống như mang theo vài phần bố thí.

Lưu Ly nghe vậy, đương nhiên cũng không che giấu mà gật đầu.

Loại chuyện này người này tùy ý nghe ngóng cũng biết rồi, hơn nữa nếu không phải biết, e là cũng sẽ không tìm tới cô vào lúc này.

“Quả nhiên là giỏi.”Hoa Vũ vỗ bàn, vẻ mặt phấn khích: “Số rau đó của cô, tôi mua hết, từ ngày mai cô chuyển rau đến Phương Hương Lâu của tôi.”

Hoàn toàn là giọng điệu bố thí, giống như hắn có thể mua hết tất cả số rau của Lưu Ly là ân huệ to lớn.

Lưu Ly lại rất bình tĩnh, hờ hững hỏi: “Không biết Hoa lão gia có thể trả tôi cái giá nào?”

“Vấn đề tiền bạc cô yên tâm, Hoa tam gia tôi làm ăn rất đàng hoàng, nếu đã muốn mua hết số rau đó của cô, đương nhiên sẽ không bạc đãi cô.”

Nói xong thì cất tiếng gọi: “Người đâu, cầm 100 lượng ngân phiếu tới đây.”

Theo Hoa Vũ thấy, một thôn phụ có thể vì trồng rau thoáng cái có được 100 lượng, đó thật sự là chuyện miếng bánh rớt từ trên trời xuống, cho nên hắn chưa từng nghĩ Lưu Ly sẽ từ chối.

Mà Lưu Ly… lúc này cô thật sự nín nhịn ý muốn văng lời thô tục, nhưng dù sao cô là người đã qua 9 năm giáo dục bắt buộc, sao có thể văng tục chứ?

Nhưng, thật sự rất khó nhịn.

Chỉ riêng người trồng rau đã gần trăm người, 100 lượng chỉ đủ mỗi người một lượng, người này cũng không biết ngại mà nói không bạc đãi?

Nhịn, Lưu Ly vẫn rất thong dong mà đứng dậy: “100 lượng ngân phiếu thì không đủ, cáo từ trước.”

Nói xong, Lưu Ly bèn đi về phía cửa.

Chỉ là vừa đi qua chiếc bàn, Hoa Vũ bèn mở miệng đầy kỳ quái, giọng điệu mang theo vài phần uy hiếp: “100 lượng cô chê ít?”

“Phải!”Lưu Ly gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

100 lượng bạc mua hết rau của cô vốn đã ít rồi, điều cô nói là sự thật.

Hơn nữa không nói đến lợi nhuận, chỉ tính vốn, nhân lực vật lực gì đó cộng lại, số rau đó không chỉ có 100 lượng bạc.

Huống chi rau của cô là rau củ trái mùa, ở thời đại này là đầu tiên, bán giá đắt gấp đôi thịt cũng là chịu thiệt.

Mà giá đắt gấp đôi thịt lợn thì cũng là 50 văn một cân, 100 lượng mới chỉ có thể mua 5000 cân rau, như này còn là tính chung một giá cho tất cả các loại mới được.

Đương nhiên, rau của cô tuyệt đối không chỉ có một sản lượng như này, không thể chỉ đặt một mức giá như thế.

Nhưng những điều này, cô không cần thiết phải nói với người của Hoa gia.

Vốn còn nghĩ bất kể là nấm hay rau củ, không nhất định chỉ hợp tác với Phúc Mãn Lâu, nếu có thể ba nhà cùng có lợi cũng không phải là không thể.

Có điều hôm nay thì thấy, cô nghĩ quá đơn giản rồi.

Mà Hoa gia cũng tuyệt đối không phải là một đối tượng hợp tác quá tốt, nhìn người trước mắt là biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.