Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 499



Chương 499

Yên Yên thấy mẹ mình như có chút tức giận, chột dạ trốn sau lưng Bình Bình, vờ như mình không tồn tại.

Đây chính là ước định giữa cô bé và cha.

Cha đã nói là muốn mình giúp đỡ trông chừng mẹ, không thể để mẹ tiếp xúc với thúc thúc đẹp trai.

Còn nữa, thúc thúc không đẹp trai thì cũng phải đề phòng.

Có lẽ Âu Dương thúc thúc chính là người có dáng dấp đẹp trai mà cha đã nói, cho nên cô bé mới hóa trang cho Âu Dương thúc thúc thật xấu, vậy thì trong lòng mẹ, Âu Dương thúc thúc đã khó coi rồi.

Nhưng mà cha đã nói đây chính là bí mật giữa mình và cha, cô bé không thể nói với mẹ được.

“Yên Yên.”Giọng nói của Lưu Ly lại nghiêm túc hơn mấy phần.

Yên Yên mím môi bước ra khỏi sau lưng Bình Bình, vẻ mặt ấm ức nhìn Lưu Ly: “Mẹ ơi…”

Hu hu, mẹ hung dữ với mình.

Bộ dạng tủi thân của Yên Yên làm Lưu Ly thiếu chút nữa là đã mềm lòng, cuối cùng cô đành phải nhìn sang chỗ khác mà không nhìn cô bé.

Mặc dù không phải là chuyện gì lớn, nhưng mà tùy tiện trêu chọc người khác thì không đúng.

“Mẹ ơi, Yên Yên sai rồi, Yên Yên không dám nữa đâu.”Yên Yên thấy mẹ không thèm để ý tới mình, lúc này liền hoảng sợ đi đến kéo váy Lưu Ly.

“Hu hu… mẹ ơi…”

Bỗng nhiên, Yên Yên lại khóc lớn.

Lưu Ly nhìn thấy bộ dạng khóc đến đáng thương của Yên Yên thì không khỏi mềm lòng.

Rốt cuộc, Lưu Ly vẫn thở dài một hơi rồi bế Yên Yên lên.

Được mẹ ôm lên, Yên Yên lại càng khóc dữ dội hơn nữa. Bình Bình đứng bên cạnh bất lực tòng tâm nhìn muội muội nhà mình, quyết định giữ yên lặng.

Về phần Tại Lâm, nhìn thấy tiểu chủ tử nhà mình khóc đến nỗi thở không ra hơi, tay liền duỗi ra phía trước, thật sự muốn ôm Yên Yên trong lòng mà an ủi.

Một lúc lâu sau, Yên Yên mới không khóc nữa, nhưng vẫn luôn nằm cuộn trong ngực Lưu Ly.

“Một lát nữa phải xin lỗi Âu Dương thúc thúc đó có biết không hả?”Lưu Ly thở dài một hơi, trong lòng không có ý định tiếp tục hỏi Yên Yên nguyên nhân, mà là kêu Yên Yên xin lỗi.

Dù là Bình Bình hay Yên Yên, bọn nó thông minh hơn những đứa nhỏ khác, hoặc là cô bé thật sự có nguyên nhân làm như vậy, nhưng mà đã dùng cách khóc thì chắc chắn  sẽ không nói cho cô biết.

Cho dù không nói mà đã làm chuyện xấu thì phải xin lỗi, cô cũng không muốn Yên Yên ỷ vào sự thông minh của mình mà trở thành một cô gái vô pháp vô thiên.

Yên Yên gật đầu, từ trong đôi mắt ướt sũng của cô bé rõ ràng có thể nhìn thấy được vẻ nhẹ nhõm.

Cô bé sợ là mẹ tiếp tục hỏi, khiến cô bé giữ miệng không được mà khai ra cha.

Cha đã nói làm người nói lời thì phải giữ lấy lời, cô bé không thể không giữ chữ tín.

Chờ đến lúc ba mẹ con Lưu Ly trở lại chính sảnh, Âu Dương Diệp đã rửa mặt xong xuôi, ngồi đó bình tĩnh dùng trà, bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra.

Lưu Ly nhìn Yên Yên, Yên Yên lập tức bước lên, đôi mắt đỏ hồng đi đến trước mặt Âu Dương Diệp: “Âu Dương thúc thúc, cháu xin lỗi, không phải là Yên Yên cố ý vẽ thúc xấu như thế, lần sau Yên Yên nhất định sẽ hóa trang cho Âu Dương thúc thúc thật là đẹp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.