Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 552



Chương 552

Lưu Ly thật sự không có ấn tượng tốt gì với Vương Kim Hà này, nên nghe thấy Vương Kim Hà nói như vậy, Lưu Ly trực tiếp phản pháo lại: “Cái gì gọi là quên gốc gác? Không dừng xe ở đầu làng làm tắc đường là quên gốc rễ?”

Vương Kim Hà bị Lưu Ly oán giận, nhưng không có ý dừng lại, trức tiếp phản bác: “Tôi không nói cô không dừng xe ngựa ở đầu làng là quên gốc gác, nhưng ít nhiều chúng ta cũng là người cùng một làng, cô nghe thấy bao nhiêu người chúng tôi gọi cô nói có việc tìm cô, nhưng cô không dừng lại đợi chúng tôi, đây không phải là không đặt mấy người nghèo chúng tôi vào mắt sao? Cô đừng quên cô là người cùng một làng với chúng tôi.”

Bây giờ Vương Kim Hà hoàn toàn quên mất Lưu Ly là người không dễ động vào.

Thực ra, ngày trước có mấy lần nhiều chuyện, đã khiến nàng ta chịu không ít khổ, đến hôm nay đã lâu lắm rồi mới được nhiều chuyện, đúng là nhịn đến hoảng, bây giờ tóm được cái sai của Lưu Ly, cảm thấy rất thích thú.

Lưu Ly nghe thấy lời nói của Vương Kim Hà, lại lướt nhìn những người dân làng khác, nhìn thấy trong mắt rất nhiều người cũng mang theo sự bất mãn, rõ ràng là đồng tình với lời nói của Vương Kim Hà.

Thấy tình hình như vậy, đáy mắt Lưu Ly không khỏi dâng lên chút lạnh lùng.

Khoảng thời gian này cô bận rộn công việc, những người này thật sự nghĩ cô là một người dễ ức hiếp đúng không?

“Mấy người có chuyện tìm tôi?” Lưu Ly liếc nhìn mọi người, sau đó nhìn Vương Kim Hà.

“Đúng vậy, chúng tôi…”

“Mọi người đã có chuyện muốn tìm tôi, vậy đương nhiên là có chuyện nhờ vả tôi, tôi không biết từ lúc nào người đi nhờ vả lại bá đạo như vậy, còn muốn người được nhờ vả đợi chờ mấy người.” Lưu Ly không đợi Vương Kim Hà nói xong, đã lên tiếng chế giễu.

Nếu như cô không xuất hiện vào lúc này, mấy người này không phải vẫn đi đến nhà cô sao?

Cách có mấy bước đường không dừng lại đợi bọn họ, đã dùng sự trói buộc đạo đức nói Lưu Ly cô xem thường người nghèo, thật sự nghĩ cô dễ bắt nạt?

Nếu như cô thật sự bị chụp cái mũ xem thường người nghèo, sau này không biết cô sẽ gặp bao nhiêu phiền phức.

Cho dù là ở thời đại nào, những người ghét người giàu luôn không thiếu, hơn nữa, cô còn là người từ nghèo khó mà đi lên giàu có, càng dễ khiến người khác đỏ mắt.

Tại sao?

Bởi vì cô không quyền không thế, dễ bắt nạt hơn so với những người có gốc rễ, có tiền.

Ít nhất, bên ngoài là như vậy.

Nên, để tránh đem lại phiền phức cho mình, lúc này cô nhất định phải mạnh mẽ.

Dân làng thấy sắc mặt Lưu Ly không được tốt, sợ vì chuyện này là làm hỏng ý định hôm nay của bọn họ, nên có người đã hét lên với Vương Kim Hà: “Vương Kim Hà, cô bị làm sao vậy? Có mấy bước đi mà đã khiến cô mệt chết rồi?”

“Đúng vậy, mỗi lần chuyện của cô là nhiều nhất, có bản lĩnh thì cô đừng đến nữa.”

“Nếu như cô phá hỏng chuyện tốt của chúng tôi, tôi sẽ bảo Trương Đại Đầu đuổi cô về nhà mẹ.”

Vương Kim Hà vốn dĩ vẫn có chút không cam lòng, muốn nói gì đó, nhưng câu nói của người cuối cùng đã khiến Vương Kim Hà ngậm miệng lại.

Chỉ là ánh mắt nàng ta nhìn Lưu Ly vẫn mang theo chút khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.