Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 59: Chương 59




CHƯƠNG 59
“Lưu Ly, cháu thành thật nói cho thím, người này có phải có liên quan tới cha của đứa trẻ không?” Trương Trần Thị mặt mày nghiêm nghị.

Không trách Trương Trần Thị lại hỏi như vậy, phải biết Lưu Ly gần như lớn lên ở dưới mí mắt của Trương Trần Thị, Lưu Ly gần như chưa từng ra khỏi thôn, lại từ đâu quen biết một nam nhân cả người đều là máu nhìn trông không tầm thường như này được?
Chỉ một lần duy nhất Lưu Ly không ở dưới mí mắt của Trương Trần Thị chính là mấy ngày vào 5 năm trước.

Đương nhiên, người bình thường thật ra cũng sẽ không có liên tưởng tầm cỡ như vậy.

Thật ra Trương Trần Thị cảm thấy Lưu Ly nhiều năm như vậy quá khổ rồi, hy vọng có một nam nhân chăm sóc cho Lưu Ly.

Bây giờ, bỗng nhiên lòi ra một nam nhân, Trương Trần Thị nghĩ, liệu có khi nào có liên quan tới nam nhân đó của Lưu Ly không?
Lưu Ly hoàn toàn không ngờ Trương Trần Thị sẽ hỏi như vậy, lý do cô vốn muốn bịa là nam nhân này là sư huynh của cô đến.


Dù sao về sau cô chắc chắn sẽ thể hiện bản lĩnh của mình, vậy thì phải bịa ra một sư phụ.

Như vậy nếu có sư phụ, có sư huynh cũng không kỳ lạ không phải hay sao?
Chỉ là thuận theo lời này của Trương Trần Thị mà nghĩ, hình như lý do này cũng không tệ.

Dù sao cha của Bình Bình Yên Yên cũng không biết là ai, vậy cô không phải có thể dùng thân phận cha của bọn trẻ để làm lá chắn hay sao?
Thiết nghĩ, nguyên chủ chăm Bình Bình Yên Yên sống 5 năm nay nam nhân đó cũng không xuất hiện, chắc cũng sẽ không xuất hiện nữa nhỉ?
Lưu Ly nghĩ như vậy, bèn gật đầu: “Thím đoán không sai, hắn quả thật có một chút liên quan tới cha của bọn trẻ.


Nghe vậy, trên mặt Trương Trần Thị chợt vui mừng: “Lưu Ly, những năm nay thím cũng không dám hỏi cháu chuyện của cha bọn trẻ, nhưng thím rất muốn biết, cha của bọn trẻ rốt cuộc là như nào, cháu có thể nói cho thím không?”
Lưu Ly biết Trương Trần Thị hỏi lời này không có ác ý, chỉ là thật sự quan tâm cô.


Có điều nếu cô đã chuẩn bị biến cha của Bình Bình Yên Yên thành lá chắn, cô đương nhiên phải bịa ra một lý do.

Vì vậy, Lưu Ly cúi đầu xuống, vẻ mặt đau buồn: “Cha của bọn trẻ… e là không trở về được nữa…”
Trương Trần Thị nghe vậy, tất cả sự vui mừng đều tan biến, hốc mắt lập tức đỏ hoe, trong mắt tràn ngập sự thương tiếc.

Ngay cả trong mắt Đại Lang Nhị Lang cũng đều là sự đồng cảm, rõ ràng, bọn họ đều tin sự thật cha của bọn trẻ đã chết.

Bọn họ không nghi ngờ lời của Lưu Ly, bởi vì đã 5 năm rồi, Lưu Ly lần đầu tiên nhắc đến chuyện của cha đứa trẻ.

5 năm nay, Lưu Ly không hề mở miệng, thiết nghĩ là không muốn nhắc đến chuyện đau lòng.

Sau một hồi trầm mặc, Trương Trần Thị cũng không màng trong tay Lưu Ly có máu, nắm lấy tay của Lưu Ly: “Lưu Ly, cháu cũng đừng trách thím nhiều chuyện, chỉ là những năm nay cháu sống không dễ dàng, tóm lại nên có một nam nhân giúp đỡ cuộc sống này mới có thể sống tốt được.


Vừa biết được ‘tin dữ’ của nam nhân của Lưu Ly, Trương Trần Thị không nói quá rõ, nhưng ý tứ đã rất rõ rồi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.