Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 74: 74: Lão Trần Lỡ Miệng Nói Ra




Thì ra Trương Nhị Lang từng ở trong trấn giúp Hạ Tiểu Thi đuổi đi lưu manh muốn bắt nạt nàng ta, từ đó về sau Hạ Tiểu Thi thầm thương Trương Nhị Lang.

Về sau Hạ Tiểu Thi cũng tạo ra vài lần ngẫu nhiên gặp được Trương Nhị Lang, chỉ đáng tiếc Trương Nhị Lang ở trong chuyện này vốn là tên đầu gỗ, cho nên căn bản không nhận ra các loại ám thị bày tỏ của Hạ Tiểu Thi.

Thậm chí, ở trong ấn tượng của Trương Nhị Lang, Hạ Tiểu Thi không khác gì với người thôn lân cận quen mắt khác.

Gia cảnh của nhà Trương Nhị Lang là khá giả trong tám thôn năm dặm quanh đây, cộng thêm Hạ Tiểu Thi là con gái duy nhất trong nhà, lại rất được cưng chiều, vì vậy nàng ta thích Trương Nhị Lang muốn gả cho Trương Nhị Lang, người của Hạ gia đương nhiên sẽ không phản đối, còn kéo bà mai tới Trương gia, muốn gắn kết hôn duyên của hai nhà.

Tuy nhiên, đối với Hạ Tiểu Thi, Trương Trần Thị là xem thường.

Trước tiên không nói Hạ Tiểu Thi là kiểu người được chiều mà lớn lên căn bản không biết làm việc, cho dù biết làm việc, Hạ Tiểu Thi được chiều mà lớn lên kia tính cách cũng khó tránh kiêu ngạo.

Web‎ đọc‎ ????ha????h‎ tại‎ (‎ ????Ru????????R????‎ ????eN.

V????‎ )
Trương Trần Thị đã chịu thiệt không làm được gì con dâu cả rồi, thê tử của lão nhị đương nhiên sẽ không tùy tiện mà quyết định.

Cũng vì vậy, Trương Trần Thị trực tiếp từ chối mối hôn sự này, cũng không nhắc tới với Trương Nhị Lang, lúc này mới có những lời mắng mỏ như này của Trương Trần Thị.


Hạ Trương Thị không ngờ Trương Trần Thị không nể mặt người khác như vậy, trực tiếp nói ra những lời khó nghe như thế, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rất khó coi.

Nhưng chuyện hôn sự của con cái, bọn họ là nhà gái, trong chuyện này quả thật rất không biết xấu hổ, cũng không thể phản bác, dù sao bọn họ thật sự không thể làm ra chuyện cưỡng ép gả được.

Chỉ là con gái nhà mình bị coi thường, người ta lại xem trọng nữ nhân hư hỏng, nghĩ thế nào trong lòng Hạ Trương Thị cũng cảm thấy tức.

Điều này chẳng phải là nói con gái bảo bối được cưng chiều mà lớn lên của nhà bà ta không bằng một nữ nhân hư hỏng?
Hơn nữa nhìn bộ dạng đau lòng của con gái nhà mình, Hạ Trương Thị càng thêm phẫn nộ hơn, trực tiếp gây hấn: “Sao hả, bà xem thường con gái nhà ta, lẽ nào muốn để nữ nhân hư hỏng Lưu Ly làm con dâu thứ hai của bà sao?”
Trương Nhị Lang vừa nghe lời này, lập tức sững người.

Ly tỷ làm thê tử của hắn ta?
Chuyện này hắn ta chưa từng nghĩ tới.

Nhất thời, Trương Nhị Lang mặt mày đỏ bừng, cả người vô cùng ngại ngùng, thậm chí không dám quay đầu nhìn Lưu Ly.

“Bà, bà nói linh tinh cái gì? Ta luôn coi Ly tỷ là tỷ tỷ! ” Trong lòng Trương Nhị Lang thật ra cảm thấy rất hoang đường, người này sao có thể kéo hắn ta và Ly tỷ vào với nhau?
“Là tỷ tỷ?” Hạ Trương Thị mặt mày mỉa mai, sau đó chỉ vào những người của thôn Đại Vĩ đang xem náo nhiệt: “Ngươi hỏi bọn họ xem, xem bọn họ tin không?”
Trương Nhị Lang vô thức nhìn sang người của thôn Đại Vĩ, lại thấy vẻ mặt của bọn họ! rõ ràng là không tin.

Trương Nhị Lang sững người, đầu óc trống rỗng, không biết đây rốt cuộc là chuyện gì.


Nhưng vào lúc này, Hạ Trương Thị tiếp tục nói: “Đừng tưởng chúng ta sống ở thôn Hạ Gia thì không biết chuyện Trương Trần Thị của nhà bà và nữ nhân hư hỏng Lưu Ly đó sớm đã truyền đi khắp nơi rồi, sớm đã không phải là chuyện gì mới lạ rồi, các người còn ở đây che che đậy đậy thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Tiểu Thi con gái nhà ta là trọng tình trọng nghĩa, không tin ngươi là người không có tự tôn tự ái như vậy, lúc này mới tới hỏi một tiếng, các người không biết tốt xấu, rõ ràng làm ra chuyện không biết xấu hổ còn hắt nước bẩn lên người con gái của ta, thật sự là lòng dạ hiểm độc.


Hạ Trương Thị biết, hôm nay con gái nhà mình đến đây, vậy danh tiếng chắc chắn sẽ bị tổn hại.

Nhưng lúc đầu nhà bà ta chủ động phái người đến nhắc chuyện hôn sự này không có gióng trống khua chiêng, bà ta có thể không thừa nhận.

Cho nên những lời này của Hạ Trương Thị không chỉ muốn tẩy trắng cho con gái nhà mình, còn muốn chụp cái mũ bất nhân bất nghĩa cho Trương Nhị Lang.

Dù sao, nếu không có Trương Nhị Lang này, cô nương ngốc nhà mình sao lại làm ra chuyện như này.

Quả nhiên, lời này của Hạ Trương Thị vừa dứt, ánh mắt mọi người nhìn Trương Nhị Lang cũng thay đổi, giống như nhìn một kẻ phụ bạc.

Dù sao, cái này nếu không phải Trương Nhị Lang đã hứa cái gì đó, hoặc thật sự có gì với cô nương của Hạ gia này, một cô nương tử tế sao có thể chạy tới thôn của người khác hỏi con gái của người ta khi nào đến hỏi cưới chứ?
Trương Trần Thị thấy Hạ Trương Thị muốn hắt nước bẩn lên người con trai của mình, lập tức nổi giận, rất không khách sáo mà nói: “Nhị Lang của nhà ta muốn lấy ai, có liên quan gì tới người ngoài như bà, bà đây là đây ăn no dửng mỡ à.

Cũng không nhìn xem con gái nhà bà có đức hạnh gì, còn trọng tình trọng nghĩa, ta khinh! Nhị Lang nhà ta có tình nghĩa gì với đứa con gái không biết xấu hổ đó của bà? Đừng có mà bám dính vào người của con trai ta, nói năng vớ vẩn vu oan người khác hành vi này sẽ bị trời đánh đấy.



Trương Trần Thị mở hỏa lực, thật sự không hề nể mặt của người Hạ gia, sắc mặt của Hạ Trương Thị vì tức giận mà lúc xanh lúc trắng, mà mấy nam nhân của Hạ gia càng tức đến đỏ mặt tía tai.

Một nam nhân vóc dáng cao lớn xông tới, tức giận gầm lên: “Dám bắt nạt muội muội của ta, liều với các người.


Những nam nhân khác của Hạ gia cũng tức điên, tất cả đều xông lên.

Trương Nhị Lang muốn đi cản, nhưng một mình thì làm sao cản được một đám người, ngay lập tức, nắm đấm của nam nhân Hạ gia đánh vào người Trương Trần Thị.

Mà lúc này, người của thôn Trần gia làm việc đằng sau ngôi nhà lá nghe thấy động tĩnh, cũng lũ lượt bỏ việc trong tay xuống mà chạy tới.

Lão Trần thấy Trương Trần Thị bị người ta vây đánh, lập tức kêu con cháu của thôn Trần gia đi tới giúp.

Thôn dân của thôn Đại Vĩ đều ngây ra nhìn, không biết người của thôn Trần Gia này sao lại giúp Trương Trần Thị.

Người của thôn Trần gia đông, cục diện nhất thời được khống chế.

Lão Trần vào lúc này đi tới bên cạnh Lưu Ly, hỏi với vẻ quan tâm: “Chủ nhà, cô không sao chứ?”
Lão Trần nhất thời sốt ruột, ngược lại quên mất chuyện phải giữ bí mật.

Mọi người vốn chú ý tới lão Trần, vừa nghe một tiếng chủ nhà này của lão Trần, ai nấy đều mang vẻ khó tin nhìn Lưu Ly.


“Không phải căn nhà phía sau là của Lưu Ly đấy chứ?”
“Chuyện này sao có thể? Cô ta lấy đâu ra số tiền này chứ?”
“Nhưng nếu không phải như vậy, lão Trần này sao lại gọi cô ta là chủ nhà?”
Lão Trần thấy mình làm hỏng chuyện, sắc mặt có hơi khó coi, trong ánh mắt nhìn Lưu Ly mang theo sự áy náy: “Ta! chuyện này! ”
Lão Trần muốn giải thích, ông ta là quá khẩn trương.

Tuy trước đó quả thật có thành kiến đối với Lưu Ly nhưng trước tiên không nói chuyện mẹ của Đại Tráng được cô chữa khỏi, chỉ nói những ngày tiếp xúc với Lưu Ly, cũng khiến ông ta thật sự quan tâm đứa trẻ này.

Lưu Ly xua tay, cô không để tâm.

Sự việc sớm muộn gì cũng có ngày bị lộ, sớm hay muộn cũng không khác nhau quá lớn.

Trước đó cô bảo giấu, cũng chẳng qua là để tránh rắc rối không cần thiết.

Nhưng bây giờ cô cũng hiểu rồi, cô cho dù không gây rắc rối, vẫn sẽ có các loại rắc rối tìm tới cửa.

Chuyện trước mắt cô làm sao không rõ ánh mắt của mọi người ngày hôm nay tại sao lại kỳ lạ như vậy chứ? E là không biết từ khi nào, trong thôn có lời đồn về cô và Trương Nhị Lang rồi.

Ha, cô ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai nói nhảm như vậy.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.