Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 75: 75: Dựa Vào Việc Ai Trả Tiền Thì Người Đó Là Đại Gia




Dưới ánh mắt của mọi người, Lưu Ly bước lên.

Sau đó, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người.

Cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Hạ Trương Thị.

Bị ánh mắt này nhìn, Hạ Trương Thị bỗng run nhẹ.

Nhưng nghĩ tới việc mình ở trước mặt một nữ nhân danh tiếng sớm đã nát bét mà e sợ, sắc mặt của Hạ Trương Thị trở nên khó coi.

Chỉ là không đợi Hạ Trương Thị mở miệng, Lưu Ly bèn lạnh lùng hỏi: “Bà vừa rồi nói, chuyện gì đó của ta và Trương Nhị Lang đã truyền khắp nơi rồi sao?”
Thấy Lưu Ly điềm tĩnh như vậy, Hạ Trương Thị tự dưng có hơi sợ, nhưng vẫn cố kiên trì: “Sao hả? Bản thân cô muốn trâu già gặm cỏ non gả cho Trương Nhị Lang, mượn việc Trương Nhị Lang giúp cô làm việc mà câu dẫn Trương Nhị Lang cô còn muốn chối à? Ta nói cho cô biết, chuyện này sớm đã truyền khắp tám thôn mười dặm rồi.


Lưu Ly: “! ” Nếu không phải tình cảnh không đúng, cô cũng không nhịn được mà vạch đen đầy đầu.

Cái gì gọi là trâu già gặm cỏ non? Cô hiện nay cũng chỉ mới có 20 tuổi được không hả?
Cái tuổi này nếu đặt ở hiện đại, là đang đi học đại học.

Hơn nữa, cô và Trương Nhị Lang?
Rốt cuộc là ai suy diễn vớ vẩn mà ghép đôi thế?
Lưu Ly đảo mắt nhìn sang những thôn dân của thôn Đại Vĩ, đanh giọng hỏi: “Các người đều biết chuyện này sao?”
Tuy trong lòng sớm đã có đáp án, nhưng Lưu Ly vẫn hỏi như vậy.

Quả nhiên, Lưu Ly nhìn mọi người rồi hỏi câu này, ai nấy đều không dám nhìn thẳng vào mắt cô, thái độ này, đáp án không cần nói cũng biết.


Xem ra, thật sự vào lúc cô không biết, sự việc đã truyền khắp nơi rồi.

Quả nhiên, bất luận là thời đại nào, tốc độ tin đồn mãi mãi nhanh hơn tốc độ của công cụ giao thông.

“Ai truyền ra?” Lưu Ly hỏi, giọng nói rất lạnh.

Chỉ là không có ai mở miệng.

Lưu Ly thấy vậy, cười lạnh: “Không nói đúng không? Được, bắt đầu từ hôm nay, đồ trên núi này, ta cũng không thu mua nữa.


Cô cũng không phải bắt chẹt gì, chẳng qua chỉ là lợi dụng hợp lý ưu thế của mình mà thôi.

Người của thôn Đại Vĩ không có giao tình gì mấy với cô, cho nên bọn họ sẽ không nguyện ý nói thật với cô, mà như vậy, cô muốn tra, e là cũng không dễ dàng.

Nếu bọn họ đều quan tâm tới tiền bạc, cô tại sao không lợi dụng nó một phen?
Vừa nghe Lưu Ly không thu mua đồ nữa, quả nhiên người của thôn Đại Vĩ đều khẩn trương.

“Ly, cô không thể không thu mua, người trong nhà ta bây giờ đều ở trên núi kiếm đồ, giờ này e cũng có rất nhiều rồi.


“Phải đó, giờ sắp đến mùa đông rồi, nếu cô không thu mua, chúng ta phải làm sao?”
“Ly! ”
Mọi người ngươi một câu ta một câu, nhưng Lưu Ly lại không đếm xỉa.


Mọi người thấy vậy thì thật sự lo rồi.

“Lưu Ly, cô như này là không hay, chuyện do bản thân cô làm ra sao không cho người khác truyền ra, bây giờ sắp đến mùa đông rồi, cô bỗng nhiên cắt đứt tài lộc của người khác là sẽ bị trời phạt đấy.

” Góa phụ Lê lo lắng, mở miệng mắng.

Mấy ngày nay nếm được chỗ tốt của việc kiếm tiền, bà ta sao cam tâm từ bỏ chứ?
Trong lòng góa phụ Lê là nghĩ như vậy, Lưu Ly không thu mua đồ chính là không tốt.

Nhưng góa phụ Lê không có nghĩ, Lưu Ly có thu mua đồ hay không, đó là tự do của cô.

Cô muốn kiếm số tiền đó, vậy thì thu mua, không muốn kiếm nữa thì không thu mua, có thu mua hay không đều là tự do của cô.

Lúc trước khi chưa có ai thu mua, mọi người không phải đều sống như vậy sao?
Lưu Ly nghe thấy lời của góa phụ Lê, ánh mắt bỗng trở lạnh.

Ha, quả nhiên, người đáng ghét, luôn khiến người ta thấy ghét, xem ra góa phụ Lê này là chưa có bài học.

Nghĩ như vậy, môi của Lưu Ly nhếch lên nở nụ cười lạnh: “Cắt đứt tài lộc của người khác sẽ bị trời phạt sao? Vậy ta thật sự không sợ rồi, hôm nay ta nói luôn tại đây, cho dù có ai cung cấp thông tin của người tung tin đồn là ai, dựa vào câu nói này của bà, đồ của nhà bà, về sau ta đều không thu mua nữa!”
Cô ngược lại muốn coi thử, cô không thu mua đồ của góa phụ Lê liệu có bị trời phạt hay không.

“Dựa vào đâu chứ?” Góa phụ Lê tức tối.

“Dựa vào việc ai trả tiền người đó là đại gia!” Lưu Ly căn bản không muốn nhiều lời với góa phụ Lê, trực tiếp quăng ra một câu như vậy.


Mọi người: “! ”
Đúng thế thật, ai trả tiền người đó thật sự là đại gia.

Có góa phụ Lê làm ví dụ, ngược lại không ai dám chỉ trích Lưu Ly nữa, trong ánh mắt mọi người nhìn Lưu Ly mang theo sự kiêng dè.

Trong sân nhất thời có chút yên ắng, một lúc lâu mới có người mở miệng chỉ chứng: “Ta! ta là nghe Vương Đại Lâm nói.


Vương Đại Lâm nghe vậy, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh, sợ mình chung một cảnh ngộ như góa phụ Lê: “Ly, không phải ta, ta là nghe tiểu cô nương của nhà Tư Đại Hồng nói, nàng ta hôm qua nhìn thấy cô và Nhị Lang ở cửa cắn tai.


Tư Đại Hồng nghe vậy, lập tức bị dọa giật mình, đẩy một cô nương 15-16 tuổi từ trong đám đông ra: “Cái con nhỏ chết tiệt, con ở nhà ăn không uống không không tính, còn nói năng linh tinh? Còn không xin lỗi Ly?”
Con gái của Tư Đại Hồng tên Trương Nghê Ni, gương mặt thì tròn xoe, nhìn trông rất đẹp, thấy mọi người đều nhìn mình, trên mặt bỗng đỏ ửng: “Không, không phải, ta là nghe Giai Anh thẩm nói.


Cuối cùng, mọi người người này chỉ người kia, người kia chỉ người này, cuối cùng mũi giáo lần nữa chỉ lên người thê tử của Trương Đại Đầu – Vương Kim Hà hàng xóm của nhà Trương Nhị Lang.

Sắc mặt của Vương Kim Hà không tốt lắm, có hơi rén, trong hai mắt tràn ngập sự kinh sợ.

Dù sao, nam nhân nhà mình bây giờ đang dùng ánh mắt giết người nhìn mình, nếu chuyện này không làm rõ, Lưu Ly không thu mua đồ của nhà mình nữa, quay về chắc chắn sẽ bị đánh một trận.

Cuối cùng, hạ quyết tâm, Vương Kim Hà trực tiếp thừa nhận: “Chuyện này không thể trách ta, chuyện này là Điệp Trúc Lam nói với ta, chuyện này do chính người của nhà các ngươi nói ra tóm lại sẽ không sai nhỉ? Ta chỉ là một người truyền lời mà thôi, không trách được ta.


Trương Trần Thị vừa nghe lại là Điệp Trúc Lam thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Bà ta nói ngay sao hôm nay mới sáng sớm lại có người tới nhà nghe ngóng chuyện thật giả, sắc mặt của Trúc Lam kia luôn rất không tốt, cuối cùng thậm chí trực tiếp bỏ lại Đại Nha quay về nhà mẹ đẻ?
Vậy mà lại là kẻ này gây rối.


Sắc mặt của Trương Trần Thị tối sầm.

“Ha! Đúng vậy, người nhà mình nói ra, đâu có thể giả được?” Hạ Trương Thị bắt lấy cơ hội mà bồi thêm một câu.

Lần này, xem bọn họ giảo biện như nào.

Vì chuyện này làm tổn thất danh tiếng của con gái bà ta, bà ta là đợi sự việc càng lúc càng to, nếu không đâu thể xả giận được?
Lưu Ly vừa nghe là Điệp Trúc Lam, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.

Xem ra, Điệp Trúc Lam thật sự nghĩ cô rất dễ bắt nạt rồi.

“Mọi người đừng hiểu lầm, sự việc là tẩu tử của ta nói linh tinh, ta không có! ” Vừa nghe là do tẩu tử nhà mình nói, trong lòng Trương Nhị Lang rất tức giận, nhưng sợ Lưu Ly bị hiểu lầm, lập tức lên tiếng muốn giải thích: “Ta và Ly tỷ trong sạch, tuyệt đối không có loại chuyện mà bọn họ đồn thổi! ”
“Trong sạch như nào? Trong sạch còn có thể khiến tẩu tử của ngươi bịa chuyện chắc?” Hạ Trương Thị đổ thêm dầu vào lửa.

Tuy mọi người sợ Lưu Ly không cho bọn họ cơ hội kiếm tiền mà không dám mở miệng, nhưng biểu cảm của những người đó cũng có thể nói rõ bọn họ thật ra cũng không tin.

Trương Nhị Lang thấy vậy, cả gương mặt đỏ bừng bị tức nghẹn.

“Ta và Ly tỷ thật sự không có gì, bởi vì! ” Trương Nhị Lang khựng lại.

Hắn ta muốn nói, bởi vì trong lòng Ly tỷ chỉ có cha của Bình Bình Yên Yên, dù sao Ly tỷ vì cha của Bình Bình Yên Yên mà chịu ấm ức nhiều năm như vậy, tuy bây giờ nhìn như bắt đầu lại, nhưng thật sự buông xuống đâu có dễ dàng như vậy?
Nhưng đây là chuyện riêng của Ly tỷ, hắn ta không thể tùy tiện nói được.

“Bởi vì cái gì, ngươi nói đi?!” Hạ Trương Thị hừ lạnh.

“Bởi vì người mà Lưu Ly nàng ấy nhìn trúng là ta.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.