Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 102: Uống Rượu Dưới Trăng





“Hứ, cũng chỉ có như thế.

Ta thấy vốn dĩ là không có cảm nhận được gì cả, ngài nên mau chóng tắm cho xong đi.”
Tô Tử Mạch mạnh miệng là vậy, thế nhưng bước chân lại không ngừng tăng tốc như thể muốn thoát khỏi Dạ Ly Thần càng nhanh càng tốt.
Nhìn thấy cảnh đó, nụ cười trên khóe miệng của Dạ Ly Thần lại càng thêm xán lạn.

Sau khi tắm xong, hắn mặc quần áo vào chỉnh tề, lúc này mới lại đi tới trước mặt của Tô Tử Mạch.
“Bản tôn tắm xong rồi, thật sự là rất thoải mái.”
Nghe được giọng nói của người kia, Tô Tử Mạch bỗng cảm thấy vô cùng lúng túng.

Vừa nghĩ tới tình cảnh lúc nãy trong hồ nước, nàng lại càng không biết phải đối diện với Dạ Ly Thần như thế nào.

Nhìn thấy Tô Tử Mạch vẫn luôn quay lưng lại với mình, Dạ Ly Thần hơi nhíu mày lại nói: “Sao nàng lại quay lưng với bản tôn, bản tôn đang nói chuyện với nàng đó.”
“Ta buồn ngủ, ta muốn đi ngủ trước.”
Tô Tử Mạch không muốn đáp lại Dạ Ly Thần, nằm thẳng xuống đất giả vờ chuẩn bị đi ngủ.
Dạ Ly Thần thấy thế lại khẽ thở dài nói: "Haiz, thật sự đáng tiếc, không ngờ trăng bên trong cảnh giới này lại sáng như vậy, thực sự rất hiếm thấy.”
Nghe Dạ Ly Thần nói, Tô Tử Mạch cũng theo bản năng nhìn lên bầu trời.
Quả nhiên, trên bầu trời đêm kia có treo một mặt trăng tròn trịa đang tỏa sáng, khung cảnh như thế này kỳ thật rất hiếm thấy ở ngoài đời.
Lúc này, Dạ Ly Thần mới mở miệng nói: “Tô Tử Mạch, một đêm trăng đẹp thế này lại đi ngủ sớm, như vậy không phải là quá đáng tiếc sao? Chi bằng thức để uống vài chén cùng với bản tôn, sao hả?”
Tô Tử Mạch nghe thế lại không khỏi càm ràm: “Dạ Ly Thần, ngài không được quên vết thương của ngài còn chưa khỏi hẳn.

Ngài còn dám tùy tiện uống rượu, cũng không sợ vết thương đó vĩnh viễn sẽ không khỏi hẳn được à?”
“Ha ha, nàng như thế này là đang quan tâm bản tôn sao?”
Trước màn giáo huấn của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần không chỉ không tức giận, ngược lại còn rất khoái chí.

Người bên đây nhịn không được bèn nói: “Ngài đừng có mà suy nghĩ quá nhiều, chỉ là ta lo lắng nếu vết thương của ngài không khỏi hẳn, vậy sẽ không đánh bại được con rắn lớn kia, như thế thì chúng ta không thể rời khỏi cảnh giới được thôi.

Ta không có quan tâm ngài.”
Mặc cho Tô Tử Mạch giải thích, Dạ Ly Thần bên này vẫn trưng ra bộ mặt tươi cười nói: “Được rồi, nữ nhân các ngươi vốn dĩ e dè, chuyện này bản tôn có thể hiểu.

Nàng nhanh chóng uống hai chén rượu nhỏ này cùng với bản tôn thì ta sẽ an tâm đi ngủ, trừ phi là nàng sợ, không dám uống rượu cùng với bản tôn.”
Nhìn thấy Dạ Ly Thần tỏ vẻ xem thường mình, Tô Tử Mạch lại sục sôi khí huyết.
“Dạ Ly Thần, ngài đã không sợ thì bổn tiểu thư có gì phải sợ chứ, chỉ sợ chốc nữa ngài uống đến nói sảng thôi.”
Tô Tử Mạch vẫn luôn rất tự tin với tửu lượng của bản thân, trước khi xuyên không tới đây, Tô Tử Mạch được mệnh danh là ngàn chén không say.

Lúc này, Dạ Ly Thần cũng lấy rượu trong không gian giới chỉ ra, tự mình rót cho Tô Tử Mạch một ly.
Rượu vừa mới đổ ra ly, Tô Tử Mạch đã ngửi được một mùi rượu nồng nặc, nhịn không được mà khen: “Rượu thơm quá.”
“Đây là rượu mà bản tôn tự tay ủ, trên đời này có biết bao nhiêu người muốn uống cũng không có phước đó đâu.”
Nghe Tô Tử Mạch ca ngợi rượu thơm, Dạ Ly Thần có vẻ rất đắc ý, bắt đầu giới thiệu với người kia về loại rượu này.
Tô Tử Mạch cầm ly rượu lên, đụng một cái với Dạ Ly Thần, sau đó trực tiếp ực một hơi cạn sạch.
Rượu vào trong miệng, mùi vị đầu tiên có hơi cay nồng và thơm, sau đó lại hóa thành một dòng mà trực tiếp rót vào trong yết hầu.
Sau khi rượu vào tới bụng, Tô Tử Mạch chỉ cảm thấy dư vị của rượu lưu lại trong miệng, qua đi thật lâu cũng vẫn chưa tan đi.
“Rượu ngon, quả thật là rượu ngon, cả đời của ta chưa từng uống rượu nào ngon tới vậy.”
Nhắm mắt say sưa một lúc lâu, Tô Tử Mạch mới lên tiếng khen ngợi một hơi.
Dạ Ly Thần nhìn thấy phản ứng của người kia như thế cũng không khỏi bật cười: “Xem ra nàng cũng có mắt nhìn lắm, lần này hẳn là biết, uống với bản tôn hai chén rượu này là không hề thiệt thòi rồi chứ.”
Tuy Tô Tử Mạch rất không tình nguyện, nhưng mà nghe Dạ Ly Thần nói thế cũng không khỏi gật đầu theo bản năng.
Hai người cứ thế mà liên tục uống mấy chén rượu, Tô Tử Mạch thưởng thức rượu ngon, lại không ngờ nồng độ của rượu này lại mạnh tới như vậy.
Uống vào mấy chén, hai gò má của nàng đã hơi ửng đỏ có chút say, sau đó lại quay sang nói với Dạ Ly Thần: “Dạ Ly Thần, ngài không phải là chí tôn của Vạn Thú à? Ta thấy ngài bình thường sao lại chỉ có một thân chiếc bóng, không phải vẫn còn là cẩu độc thân đó chớ?”
“Cẩu độc thân chỉ là một hình ảnh ẩn dụ mà thôi, quả thật là bản tôn chỉ có một mình, nhưng mà trong lòng của bản tôn kỳ thực cũng có người thích.”
Tô Tử Mạch nghe thế lại không khỏi sáng mắt lên, nội tâm nhiều chuyện bộc phát, nàng quay về phía người kia hỏi: “Thật sao? Vậy người ngài thích đó có tính cách như nào, dáng dấp ra sao?”
Dạ Ly Thần nghe nàng hỏi, bỗng quay sang nhìn về phía nàng, sau đó mới nói: “Bản tôn cũng không biết nên hình dung dáng vẻ của nàng ấy ra sao, trong mắt của ta thì dĩ nhiên chính là đại mỹ nữ xinh đẹp nhất trong thiên hạ.

Còn tính cách của nàng ấy thì càng không thể nào miêu tả được, nói chung là tất cả kiểu dáng mà bản tôn thích thì nàng ấy đều có hết.”
Nói xong lời cuối, Dạ Ly Thần càng nhìn Tô Tử Mạch thêm sâu hơn.

Đáng tiếc người bên này lại đang có chút men say, cũng không ý thức được ánh mắt thâm tình đó của hắn.
“Haiz, cô nương được ngài thích đó quả thật đúng là thảm quá đi mà.”

“Hửm, lời này có nghĩa là bản tôn thích cô nương nào thì người đó đều sẽ thảm à?”
Tô Tử Mạch phất tay nói: “Dạ Ly Thần, người như ngài là kiểu người tự luyến nhạt nhẽo, nếu như sau này có cô nương nào đó yêu ngài, như thế còn không phải là thảm à?”
Nghe Tô Tử Mạch nói thế, Dạ Ly Thần bỗng nghiêng người về phía trước, ghé tới sát mặt của Tô Tử Mạch nói: “Vậy sao? Vậy nếu như là nàng thì có thể chịu được không?”
Câu hỏi đó của Dạ Ly Thần khiến Tô Tử Mạch không khỏi sửng sốt, men say lúc nãy cũng tan đi mấy phần, hoảng loạn nói: “Dạ Ly Thần, ngài đừng làm ta sợ nha.

Rượu này cũng mạnh thật đó, ta có hơi chóng mặt rồi.”
Tô Tử Mạch không hiểu tại sao trong lòng lại bắt đầu hoảng loạn, chỉ có thể đổ lỗi cho tác dụng của rượu quá mạnh, muốn nhanh chóng lảng đi đề tài kia.
Dạ Ly Thần cũng không nghĩ gì nhiều, ân cần nói: “Rượu này của bản tôn đích thực là vô cùng mạnh, vừa nãy đã nói nàng uống chậm thôi lại ngoan cố uống liên tục, nếu chóng mặt rồi thì đi ngủ sớm đi.”
Dạ Ly Thần cũng không biết tửu lượng thực sự của Tô Tử Mạch, chỉ lo lắng nàng sẽ chịu không nổi nên vội vã giục Tô Tử Mạch nhanh chóng nghỉ ngơi.
Tô Tử Mạch nghe vậy, dĩ nhiên là vui mừng khôn xiết, vội vã nằm xuống bên cạnh chuẩn bị đi ngủ.
Cả hai cùng chúc đối phương ngủ ngon, sau đó lần lượt nằm xuống nghỉ ngơi.

Tô Tử Mạch vốn dĩ muốn duy trì khoảng cách với Dạ Ly Thần, dù sao nam nữ cũng thụ thụ bất tương thân.
Nhưng mà nghĩ tới vết thương của người kia có thể sẽ phát tác vào ban đêm, cho nên nàng vẫn nằm ở cách Dạ Ly Thần chừng một hai mét.
Như vậy thì lỡ như vết thương của hắn có thật sự tái phát, Tô Tử Mạch cũng có thể lập tức tới hỗ trợ kịp lúc.
Không lâu sau đó, hô hấp của cả hai dần trở nên ổn định lại, nhìn có vẻ đã ngủ say cả rồi.
Chỉ là không lâu sau, cơ thể của Dạ Ly Thần bỗng bắt đầu không an phận mà trở mình, hơn nữa còn là quay về phía của Tô Tử Mạch đang nằm ở kia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.