Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 118: Câu Dò Hỏi Của Dạ Ly Thần





Đường chủ của Thần Nông Đường biết rất rõ rằng một khi mổ xẻ thi thể của ba vị trưởng lão ra, đến lúc đó âm mưu của ông ta sẽ bị bại lộ, do vậy ông ta cũng chỉ có thể dừng tay như vậy, vứt bỏ kế hoạch vu khống Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch nghe thấy những lời này, nàng không khỏi nở nụ cười nhàn nhạt, lúc này bóng dáng của Thiên Tướng cũng đột nhiên biến mất một cách mờ mịt, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Mọi người thấy thế đều hô to thần kỳ, Thiên Tướng đến không một bóng dáng mà đi cũng không một tung tích như vậy, xem ra những lời Thiên Tướng nói nhất định không phải là giả.

Nhưng trải qua một trận ồn ào như vậy, đám người Tô Tử Mạch cũng không còn tâm trạng tiếp tục ở lại Thần Nông Đường, Dược Chân Nhân chắp tay nói với Đường chủ của Thần Nông Đường: “Đường chủ của Thần Nông Đường, nếu như chuyện này là một hiểu lầm, vậy bọn ta quay về trước, sáng sớm ngày mai bọn ta sẽ trở về Điện Thần Dược.


Trải qua hai ngày ở Thần Nông Đường thực sự không tốt lắm, ngoại trừ chuyện Tô Tử Mạch thắng cuộc so tài là chuyện đáng để chúc mừng ra, những chuyện còn lại đều là kỷ niệm tồi tệ.

Dược Chân Nhân cũng có thể cảm nhận được lòng thù địch của Thần Nông Đường đối với đám người của mình, nếu như cứ ở lại hơn hai ngày nữa, nói không chừng sẽ còn xảy ra vấn đề gì.


Đường chủ của Thần Nông Đường nghe vậy thì giả vờ ra vẻ phóng khoáng nói: “Haizz, Dược Chân Nhân thật sự xin lỗi, lần này các ông đến Thần Nông Đường của ta làm khách, nhưng kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, thực sự xin lỗi.


“Đường chủ của Thần Nông Đường không cần khách khí, ông còn phải nhanh chóng điều tra rõ nguyên nhân cái chết của ba vị trưởng lão, ta sẽ không làm phiền.


Sau khi nói xong, Dược Chân Nhân mới dẫn đám người Tô Tử Mạch trở về gian phòng, nhìn theo hình bóng rời đi của đám người Tô Tử Mạch, sắc mặt Đường chủ của Thần Nông Đường cũng trở nên khó coi hơn.

“Đường chủ đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ ngài thật sự thả họ rời khỏi đây sao? Vậy chẳng phải ba vị trưởng lão đó chết vô ích rồi sao?
Ba vị trưởng lão này vì ám sát Tô Tử Mạch mới tự dưng chết thảm, kết quả lại thả đám người Tô Tử Mạch rời khỏi đây như vậy, vậy kế hoạch trước đó hoàn toàn phí công rồi, cái chết của ba vị trưởng lão càng không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Đạo lý đơn giản như vậy, trong lòng Đường chủ của Thần Nông Đường đương nhiên hiểu rõ, chỉ thấy Đường chủ của Thần Nông Đường do dự một lúc rồi nói: “Chuyện này đương nhiên không thể quên đi như vậy, chỉ là cái chết của ba vị trưởng lão còn chưa điều tra rõ ràng, mà vừa rồi đột nhiên còn có Thiên Tướng đó xuất hiện, tất cả chuyện này quả thực quá kỳ lạ, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn mới được.


Đào Vận ở bên cạnh nghe vậy vội vàng nói: “Nhưng Đường chủ đại nhân, sáng sớm ngày mai họ phải rời khỏi đây rồi, một khi những người của Tô Tử Mạch đó quay về đến Điện Thần Dược, chúng ta càng không có cơ hội ra tay.


Đường chủ của Thần Nông Đường nghe thấy những lời này thì không khỏi cau mày, ông ta hỏi ngược lại Đào Vận: “Vậy ngươi có cách gì hay không?”
Đào Vận nghe vậy thì cười lạnh một tiếng và nói: “Ba vị trưởng lão đã chết rồi, chúng ta có thể thừa dịp đêm khuya, phóng hỏa để đám người Tô Tử Mạch đều chết cháy, sau đó đem tội danh này đổ lên đầu của hung thủ gϊếŧ chết ba vị trưởng lão, như vậy thì Điện Thần Dược cũng không trách móc được chúng ta, dù sao thì Thần Nông Đường của chúng ta cũng đã có ba vị trưởng lão chết rồi.


Trong cuộc thi đấu luyện dược trước đó, Đào Vận này bị Tô Tử Mạch cướp mất sự nổi bật, bây giờ hắn ta chỉ mong sao Tô Tử Mạch chết sớm một chút, ngay cả chủ ý độc ác như vậy hắn ta cũng có thể nghĩ ra.

Theo bản năng, Đường chủ của Thần Nông Đường gật đầu rồi nói: “Cách này thực sự rất khả thi, đúng lúc bên trong Điện Thần Dược của chúng ta có không ít trận pháp cấm chế, đến lúc đó bổn Đường chủ có thể mở ra một trận pháp để nhốt họ trong phòng, sau đó phóng lửa từ bên ngoài, cho dù Dược Chân Nhân ở cấp cao thủ thì có chạy đằng trời cũng khó thoát.



Nghĩ đến đây, Đường chủ của Thần Nông Đường không khỏi đắc ý và bật cười thật to, về phần cái chết của ba vị trưởng lão đó, ông ta đã sớm quăng lại sau đầu rồi.

Sau khi nhóm người Tô Tử Mạch quay về phòng, Dược Chân Nhân đã căn dặn họ: “Hôm nay là đêm cuối cùng chúng ta ở lại Thần Nông Đường, bây giờ cách hừng đông cũng chỉ có hai canh giờ mà thôi, để bảo đảm không có chỗ nào sơ hở, sau khi các con về phòng riêng của từng người thì không được ngủ, đợi đến lúc hừng đông thì chúng ta lập tức xuất phát rời khỏi đây.


Với độ tuổi của Dược Chân Nhân thì ông ấy cũng nhìn ra được sự việc đêm nay quá kỳ lạ, rõ ràng đều hướng đến Tô Tử Mạch và Điện Thần Dược.

Có lẽ Dược Chân Nhân cũng có thể đoán được, một thiên tài xinh đẹp tuyệt vời như Tô Tử Mạch đã gợi ra lòng ghen ghét của Thần Nông Đường, vì vậy mới đem cái chết của ba vị trưởng lão cưỡng ép rồi đổ tội lên đầu Tô Tử Mạch.

Mặc dù bây giờ sự tình nghi của Tô Tử Mạch đã được rửa sạch, thế nhưng không dám đảm bảo rằng Thần Nông Đường sẽ không dùng những thủ đoạn đê hèn hơn nữa, do vậy cẩn thận một chút vẫn là điều rất cần thiết.

Mọi người nghe vậy thì tự nhiên gật đầu, sau khi Tô Tử Mạch quay về phòng, nàng chuẩn bị thiền định đợi đến lúc hừng đông, nhưng đột nhiên nàng phát hiện trong phòng có bóng người chợt hiện lên.

“Ai vậy?”
Tô Tử Mạch quát lên một tiếng chói tai, bỗng chốc sắc mặt của nàng cũng trở nên căng thẳng.

“Tô Tử Mạch, ngay cả bản tôn mà nàng cũng không biết sao? Nói ra thì nàng lại nợ bản tôn một ân huệ rồi.


Nghe thấy giọng nói của Tô Tử Mạch, lúc này bóng người đó mới từ trong bóng tối bước ra, Tô Tử Mạch nhìn chăm chăm, đó không phải là người khác mà chính là Dạ Ly Thần.

Nhìn thấy Dạ Ly Thần, lúc này Tô Tử Mạch mới thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Là ngài, đêm khuya như vậy mà ngài còn chạy đến phòng ta làm gì, chẳng lẽ ngài không biết cái gì gọi là tránh hiềm nghi sao?”
Tô Tử Mạch cũng không biết tại sao, sau khi nhìn thấy Dạ Ly Thần, tâm trạng của nàng đột nhiên tốt lên rất nhiều, nhưng miệng nàng vẫn không nhịn được mà nói ra những lời này với Dạ Ly Thần.


Dạ Ly Thần nghe vậy thì cười nói: “Nàng còn không biết ngượng khi nói với bản tôn những lời này sao? Trước đó nếu không có bản tôn ra tay thì cái mạng nhỏ của nàng đã không còn nữa rồi, làm sao nàng có thể nói là tránh hiềm nghi chứ?”
Tô Tử Mạch nghe thấy lời nói này thì nhanh chóng phản ứng lại, nàng hỏi Dạ Ly Thần: “Trong bữa tiệc tối, ba vị trưởng lão đó của Thần Nông Đường là do ngài gϊếŧ đúng không?”
“Không sai, họ muốn thừa dịp hỗn loạn mà đánh úp rồi ra tay sát hại nàng, đúng lúc bản tôn nhìn thấy, vì vậy ta đã thuận tay gϊếŧ họ rồi, nàng nói xem có phải nàng đã nợ bản tôn một ân huệ không?”
Lúc này Tô Tử Mạch mới hiểu rõ, chẳng trách lúc đó có một bóng người xuất hiện thay mình giải quyết ba vị trưởng lão, hóa ra người này thật sự là Dạ Ly Thần.

Sau khi biết được sự thật, đương nhiên trong lòng Tô Tử Mạch đối với Dạ Ly Thần rất cảm kích, nhưng nàng giả bộ thờ ơ nói: “Đây là bản thân ngài chủ động ra tay cứu ta, cũng không phải do ta cầu xin ngài làm như vậy, vì vậy không tính là ta nợ ngài.


“Tô Tử Mạch, nàng nói như vậy thì quá vong ân bội nghĩa rồi đấy? Nhưng có chuyện bản tôn vẫn chưa hỏi nàng, lúc nảy vị Thiên Tướng đó là do nàng làm đúng không?”
Tô Tử Mạch nghe vậy thì không khỏi sững sờ, xem ra Dạ Ly Thần luôn bên cạnh mình, ngay cả chuyện Thiên Tướng đó mà hắn cũng biết rồi.

Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch giả ngu rồi làm ra vẻ sững sờ nói: “Ngài nói vị Thiên Tướng đó sao? Ta cũng rất ngạc nhiên, tại sao thứ đó lại đột nhiên xuất hiện, nhưng ta nghe nói tu vi của người tu luyện cao đến một trình độ nhất định thì có thể trở thành thần và tiến vào thiên giới, xem ra chuyện này là sự thật rồi, Thiên Tướng đó chính là đến từ thiên giới.


“Tô Tử Mạch, ở trước mặt bản tôn nàng không cần phải giả bộ hồ đồ, Thiên Tướng thật sự sẽ không yếu như vậy, Thiên Tướng đó nhất định là do nàng làm đúng không?”
Tô Tử Mạch không ngờ rằng Dạ Ly Thần lại thông minh như vậy, nhưng sự tồn tại của Thương Hải Châu vẫn là bí mật lớn nhất của nàng, cho dù là Dạ Ly Thần cũng không thể nói ra.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.