Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 119: Đột Nhiên Xảy Ra Hỏa Hoạn





Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch miễn cưỡng nói lần nữa: “Dạ Ly Thần, sức tưởng tượng của ngài quá phong phú rồi đấy? Nếu như ta thật sự có bản lĩnh làm vị Thiên Tướng đó, vậy ta có cần phải hao hơi tốn sức để giải thích với họ không? Nếu mà như vậy thì ta đã sớm động tay dạy dỗ họ một trận rồi, xem ai trong số họ còn dám vu khống cho ta.


Dạ Ly Thần nghe thấy những lời này thì không khỏi cau mày, Tô Tử Mạch nói cũng có lý, nhưng Thiên Tướng đó xuất hiện đột nhiên như vậy, ngoài Tô Tử Mạch ra, Dạ Ly Thần thực sự nghĩ không được người có khả năng thứ hai.

Chỉ thấy đột nhiên Dạ Ly Thần đến gần Tô Tử Mạch, trên khuôn mặt còn lộ ra một nụ cười đầy cân nhắc, đôi mắt sắc bén dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện vậy.

Tô Tử Mạch thấy thế, trong lòng bắt đầu có chút hồi hộp, Dạ Ly Thần này quá khó lừa gạt rồi đấy? Nếu như hắn cưỡng ép rồi lục soát người mình thì phải làm sao? Đến lúc đó bí mật của Thương Hải Châu có thể sẽ không giữ được nữa rồi.

Tô Tử Mạch càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt, nhưng lúc này khuôn mặt của Dạ Ly Thần gần như đã sát đến trước mặt Tô Tử Mạch, thậm chí Tô Tử Mạch có thể cảm nhận được hơi thở thở ra từ mũi và miệng của Dạ Ly Thần.

“Tô Tử Mạch, có phải nàng có chuyện gì đang giấu diếm bản tôn không? Bản tôn ghét nhất là bị người khác lừa gạt đấy.



“Dạ Ly Thần, ngài đừng nghĩ ngợi lung tung nữa được không? Ta có chuyện gì không quang minh phải giấu diếm ngài chứ, hơn nữa ngài không phải là gì của ta, ta cũng không cần nói với ngài mọi chuyện.

Nếu như ngài còn như vậy nữa thì ta sẽ tức giận đấy.


Tô Tử Mạch vừa nói vừa làm ra vẻ tức giận, Dạ Ly Thần thấy thế thì đột nhiên nhanh nhẹn nói: “Tô Tử Mạch, lúc trước ở trong bí cảnh, nàng đã hứa với bản tôn rằng chỉ cần bản tôn có thể cứu nàng ra khỏi bí cảnh thì nàng sẽ đồng ý làm một chuyện cho bản tôn, trước đây bản tôn chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ bản tôn đã nghĩ đến rồi, bản tôn muốn nàng nói cho bản tôn biết chân tướng sự xuất hiện của vị Thiên Tướng đó.


Khi Dạ Ly Thần vừa nói những lời này ra, Tô Tử Mạch không khỏi sửng sốt, nàng không ngờ rằng Dạ Ly Thần vì muốn tìm ra chân tướng, ngay cả điều kiện lúc trước cũng lấy ra dùng.

Lúc đó, Tô Tử Mạch đã thề với trời, nếu như bây giờ cứ thoái thác như vậy chính là làm trái lại lời thề, vậy thì nàng sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Ngay khi trong lòng Tô Tử Mạch có chút lay động, lúc nàng sắp nói với Dạ Ly Thần về sự tồn tại của Thương Hải Châu thì sắc mặt của Dạ Ly Thần đột nhiên thay đổi, đồng thời hắn nhìn ra phía ngoài cửa.

“Không ổn rồi, nàng đi cùng bản tôn nhanh lên.


Tô Tử Mạch thấy thế thì rất tò mò, đột nhiên Dạ Ly Thần kéo lấy tay của Tô Tử Mạch rồi chạy ra ngoài cửa.

Chỉ là hai người vừa mở cửa phòng ra thì đã thấy bên ngoài là một biển lửa hừng hực, hơi nóng cứ tạt vào mặt.

“Sao lại như vậy, tại sao đang yên đang lành thì đột nhiên bốc cháy?”
Nhìn thấy ngọn lửa dữ dội như vậy ở bên ngoài, Tô Tử Mạch không khỏi hét lên, mà lúc này Dược Chân Nhân, Bạch Lạc và Mạnh trưởng lão cũng từ trong phòng chạy ra.

Rất nhanh sau đó mấy người đã tập hợp ở cùng một nơi, với tình huống nguy cấp như vậy, họ cũng không quan tâm đến việc hỏi thân phận lai lịch của Dạ Ly Thần.

Dược Chân Nhân dẫn đầu mở miệng nói: “Mọi người đừng hoảng sợ, ta thấy đám lửa chỉ lan ra trong sân này thôi, chúng ta chỉ cần nghĩ cách lao ra ngoài sân này thì đương nhiên không sao cả, các con cứ đi theo sau lưng ta.



Làm điện chủ của Điện Thần Dược, Dược Chân Nhân đã ra lệnh, đám người Tô Tử Mạch nghe vậy đều gật đầu, thế nhưng sắc mặt của Dạ Ly Thần lại tỏ ra thờ ơ nói: “Sợ rằng không đơn giản như ngươi nói đâu!”
“Hừ, ngài là ai, bổn điện chủ còn chưa hỏi vì sao ngài lại xuất hiện ở đây?”
Tô Tử Mạch vội vàng giải thích: “Sư phụ, đây là bằng hữu của con, ngài ấy có chuyện đến tìm con, đúng lúc cũng bị nhốt ở đây, bây giờ mọi người đều là người cùng một thuyền, vì vậy chúng ta phải thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này trước đã rồi hãy nói chuyện sau.


Nghe thấy lời giới thiệu của Tô Tử Mạch, Dược Chân Nhân hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Hừ, người trẻ tuổi chính là không biết trời cao đất dày, lát nữa mấy người các con cứ đi theo sau lưng bổn điện chủ, tuyệt đối không được đi lạc.


Sau khi Dược Chân Nhân vừa nói xong thì xông vào biển lửa trước, đồng thời trên người ông ấy còn hiện lên một tia sáng màu xanh da trời, đây chính là tia sáng có linh lực của linh vương.

Mạnh trưởng lão và Bạch Lạc thấy thế vội vàng đi theo sau lưng Dược Chân Nhân, khi Tô Tử Mạch cũng đang chuẩn bị đi theo thì bị Dạ Ly Thần kéo lại.

“Dạ Ly Thần, ngài muốn làm gì? Ngài kéo ta lại làm gì vậy?”
Nhìn thấy Dạ Ly Thần kéo mình lại, Tô Tử Mạch không khỏi tức giận, bây giờ chính là thời điểm mấu chốt để chạy thoát thân, vậy mà Dạ Ly Thần này còn kéo mình lại, đây không phải là hại mình sao?
Đối mặt với câu chất vấn của Tô Tử Mạch, khuôn mặt của Dạ Ly Thần bình tĩnh nói: “Sư phụ đó của nàng thật là ngu xuẩn, nàng yên tâm đi, họ sẽ nhanh chóng quay trở lại đây thôi.


Nghe thấy những lời này, trong lòng Tô Tử Mạch có chút bán tín bán nghi, dù sao thì nàng cũng biết rất rõ thực lực của Dạ Ly Thần.

Nếu như Dạ Ly Thần đã nói như vậy rồi, vậy thì chắc chắn không phải không có lý do, quả nhiên chưa được bao lâu, nhóm người Dược Chân Nhân lại quay trở về.

Mặc dù vừa rồi Dược Chân Nhân đã dùng linh lực của vòng bảo hộ để bảo vệ mình, nhưng bây giờ ông ấy vẫn mặt xám mày tro, y phục trên người đã bị cháy mất vài lỗ.

Về phần Mạnh trưởng lão và Bạch Lạc thì còn thảm hại hơn cả Dược Chân Nhân, nhất là tu vi của Bạch Lạc là thấp nhất, da mặt và da tứ chi của hắn ta đều bị cháy đỏ một vùng lớn.


“Lẽ nào lại như vậy, bên ngoài nhất định đã bị bố trí trận pháp rồi, vì vậy chúng ta mới đi cả buổi mà không ra ngoài được.


Sau khi Dược Chân Nhân lui về, ông ấy không thể không oán hận, Tô Tử Mạch nghe vậy cũng hiểu rõ, xem ra những lời Dạ Ly Thần nói quả nhiên không sai.

Lúc này Dược Chân Nhân nói: “Vừa rồi ngài ngăn cản bọn ta ra ngoài, ngài đã sớm biết bên ngoài bị bố trí trận pháp rồi sao?”
Sắc mặt của Dạ Ly Thần xem thường nói: “Hừ, ở đây là địa bàn của Thần Nông Đường, đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, chuyện này vốn dĩ rất kỳ lạ, đám lửa này đã cháy cả buổi rồi mà người của Thần Nông Đường cũng chưa xuất hiện, tên ngốc cũng biết được là họ cố tình phóng hỏa, nếu như đã cố tình phóng hỏa rồi, vậy thì đương nhiên phải thiêu chết các ngươi, sao lại để cho các ngươi dễ dàng chạy thoát được chứ?.


Sau khi Dạ Ly Thần phân tích những điều này xong, lúc này Dược Chân Nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ, ông ấy nói: “Đường chủ của Thần Nông Đường lại mưu mô hiểm ác như vậy, muốn thiêu chết toàn bộ chúng ta, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Trong một thời gian ngắn, thực sự khó mà phá bỏ được trận pháp bên ngoài, đám lửa này cũng càng ngày càng lớn, nếu cứ như vậy nữa thì chúng ta có thể bị thiêu chết.


Từ trước đến nay, Dược Chân Nhân luôn tỏ ra vững vàng như núi Thái, cuối cùng sắc mặt của ông ấy cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, lúc này Tô Tử Mạch nhìn về phía Dạ Ly Thần, nàng nhìn thấy sắc mặt dửng dưng của Dạ Ly Thần thì đã biết rằng hắn nhất định đã sớm có cách rồi.

Tô Tử Mạch vội vàng trấn an Dược Chân Nhân nói: “Sư phụ, trước hết người đừng lo lắng, Dạ Ly Thần ngài ấy chắc chắn sẽ có cách, Dạ Ly Thần, nếu như ngài có cách thì nhanh lên một chút, đừng ở đây trêu ngươi mọi người nữa.


Dạ Ly Thần vốn dĩ muốn giả bộ trước mặt Dược Chân Nhân một chút, nhưng với sự thúc giục của Tô Tử Mạch, cuối cùng Dạ Ly Thần mới tiến lên phía trước hai bước.

Chỉ thấy Dạ Ly Thần đối mặt với biển lửa đầy trời, bỗng nhiên hắn đưa hai tay ra, sau đó trong mắt lóe lên một tia sáng, trong tay Dạ Ly Thần cũng lóe lên một tia sáng màu vàng giống như một tia chớp rồi bay thẳng vào không trung.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.