Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 121: Vẫn Không Hành Lễ





Bọn họ chưa từng thấy một cao thủ ở cấp bậc như thế này ra tay, chỉ cần tùy tiện nhấc chân là có thể đạt được uy lực kinh thiên động địa như vậy, thực lực như thế thì có thể xem là ngay cả Dược Chân Nhân cũng địch không lại rồi.
Vào lúc này, Dược Chân Nhân vẫn đang chiến đấu với Thần Nông đường chủ, tình hình vừa rồi đã bị Thần Nông đường chủ nhìn thấy.
Vốn dĩ, Thần Nông đường chủ đã nghĩ kỹ rồi, bản thân mình không cần phải thắng Dược Chân Nhân, chỉ cần gắng sức kéo dài thời gian, đợi đến khi những đệ tử khác của Thần Nông đường giải quyết xong nhóm người Dạ Ly Thần thì có thể tới đây giúp ông ta đối phó với Dược Chân Nhân.
Nhưng kế hoạch này nghe qua thì có vẻ hoàn hảo, nhưng có ai biết rằng đâu ra đột nhiên lại xuất hiện một sát tinh Dạ Ly Thần, hàng trăm đệ tử của Thần Nông đường đều đã bị một mình Dạ Ly Thần giải quyết hết.
Thần Nông đường chủ đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, toàn thân của Thần Nông đường chủ hoảng sợ tột cùng, căn bản là không còn tâm trí để tiếp tục chiến đấu với Dược Chân Nhân nữa rồi.
Chỉ nhìn thấy Thần Nông đường chủ xoay người, chạy trốn về phía xa với tốc độ nhanh nhất, ban nãy Dạ Ly Thần đã có thể gϊếŧ chết tất cả các đệ tử của Thần Nông đường một cách dễ dàng như vậy.
Thực lực như thế này mà muốn gϊếŧ chết Thần Nông đường chủ thì cũng dễ dàng như trở bàn tay, Thần Nông đường chủ cũng hiểu rõ chuyện này, làm gì còn dám nán lại thêm một giây nào nữa?
Tuy nhiên, Dược Chân Nhân vẫn luôn chú ý đến hành động của Thần Nông đường chủ, trước đây vô duyên vô cớ bị Thần Nông đường chủ tính cớ ám hại.


Nếu không có Dạ Ly Thần ra tay cứu giúp thì nói không chừng nhóm người của Dược Chân Nhân đã chết trong tay của Thần Nông đường chủ rồi.
Mối thù lớn như vậy Dược Chân Nhân đã luôn cảm thấy rất bứt rứt rồi, làm sao có thể dễ dàng để Thần Nông đường chủ chạy thoát ra được? Ngay lúc Thần Nông đường chủ chuẩn bị chạy trốn, Dược Chân Nhân đã nhìn ra ý đồ của Thần Nông đường chủ, nên đã dùng tốc độ nhanh hơn để chặn đường chạy của Thần Nông đường chủ.
“Thần Nông đường chủ, mọi chuyện vẫn còn chưa nói rõ ràng mà, việc gì phải vội vã rời đi như vậy?”
“Dược Chân Nhân, những chuyện trước đây coi như là lỗi của bản đường chủ, ngày khác bản đường chủ sẽ đích thân tới nhà tạ lỗi với ông.”
Nhìn thấy Dược Chân Nhân chặn đường của mình, Thần Nông đường chủ không khỏi lo lắng vô cùng, miệng không ngừng nói lời xin lỗi.
Đáng tiếc là sau khi trải qua chuyện lần trước, Dược Chân Nhân căn bản là sẽ không tùy tiện tin vào Thần Nông đường chủ nữa, vẻ mặt lạnh đạm nói: “Không cần phải phiền phức như vậy, nói rõ mọi chuyện ngay bây giờ sẽ tốt hơn.”
Khi Dược Chân Nhân đang nói, Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch và những người khác đã chạy đến, bao vây Thần Nông đường chủ lại.

Lúc này, Thần Nông đường chủ có muốn chạy thì lại càng không có khả năng nữa rồi.
Thần Nông đường chủ cũng nhận thấy tình hình không ổn, đột nhiên chỉ về phía Dạ Ly Thần rồi nói: “Dược Chân Nhân, Thần Nông đường của ta và điện thần dược của ông cũng có thể xem là có giao tình nhiều năm.

Người này tàn nhẫn độc ác, ban nãy đã ra tay sát hại tính mạng của biết bao nhiêu đệ tử Thần Nông đường ta.

Một kẻ độc ác và xấu xa như vậy phải bị trừng phạt, nên mong Dược Chân Nhân giúp đỡ gϊếŧ kẻ này để báo thù thay cho các đệ tử Thần Nông đường đã chết thảm của ta.”
Thần Nông đường chủ này suy nghĩ cũng nhanh nhẹn quá đấy, trực tiếp miêu tả Dạ Ly Thần thành một kẻ xấu xa tội ác tày trời, muốn thông qua cách này để xúi giục Dược Chân Nhân giúp ông ta đối phó với Dạ Ly Thần.
Nhưng thật đáng tiếc Thần Nông đường chủ quả thực là đã đánh giá thấp trí thông minh của Dược Chân Nhân rồi.


Nhìn thấy Dược Chân Nhân chế nhạo: “Câu này của Thần Nông đường chủ đã sai rồi, ban nãy rõ ràng là đệ tử của Thần Nông đường các ông muốn gϊếŧ chúng ta, thần tôn đại nhân hành xử trượng nghĩa mới ra tay cứu giúp, chúng ta cảm ơn ngài ấy còn không kịp nữa kìa, nếu nói độc ác tàn nhẫn thì làm sao có thể bằng ông được.”
Thần Nông đường chủ nghe thấy Dược Chân Nhân gọi Dạ Ly Thần là thần tôn đại nhân, đột nhiên giật mình hỏi: “Thần tôn đại nhân, chẳng lẽ là tôn của Vạn Thú Dạ Ly Thần trong truyền thuyết sao?”
Lúc mới ban đầu Dược Chân Nhân không biết thân phận của Dạ Ly Thần, nhưng sau đó khi chiến đấu với Thần Nông đường chủ ông ta mới nhận ra.
Đưa mắt nhìn cả Đại Lục này, tuổi tác còn trẻ mà lại có tu vi khủng bố như vậy, ngoại trừ tôn của Vạn Thú Dạ Ly Thần thì cũng không có người thứ hai nữa đâu.
Còn Thần Nông đường chủ cũng nhanh chóng phản ứng lại, Dạ Ly Thần lúc này mới lạnh lùng hừ một tiếng: “Xem ra ông còn có một chút nhãn lực, bản tôn có thể để cho ông chết nhanh chóng.”
Tô Tử Mạch không đứng ở một bên nhìn thấy vậy không khỏi nhếch môi, không ngờ là danh tiếng của Dạ Ly Thần không hề nhỏ, cả Dược Chân Nhân và Thần Nông đường chủ vậy mà đều biết lai lịch của Dạ Ly Thần.
Sau khi xác định thân phận của Dạ Ly Thần, Thần Nông đường chủ đột nhiên thở dài một hơi, sắc mặt bỗng chốc sụp đổ, như thể đã thừa nhận số phận của mình rồi.

“Xem ra cả trời cũng muốn diệt Thần Nông đường của ta rồi.

Nếu ta biết thần tôn đại nhân ở đây, dù nói như thế nào thì ta cũng sẽ không làm như vậy.”
Lời nói của Thần Nông đường chủ tràn đầy sự tiếc nuối, trước đây ông ta không biết Dạ Ly Thần và nhóm người của Tô Tử Mạch đã trà trộn vào.
Nếu như ông ta biết tin tức này sớm hơn, dù có thế nào thì cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn với người của điện thần dược như thế, đáng tiếc hiện tại mọi chuyện xảy ra rồi, cho dù có hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Thần Nông đường chủ nói xong thì vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, sau đó nâng bàn tay lên và đập mạnh vào ngực của mình.
“Bụp”

Chỉ nghe thấy một âm thanh bị bóp nghẹt, cả cơ thể của Thần Nông đường chủ nặng nề ngã xuống đất.
“Hừ, vậy mà lại tự sát rồi, xem ra thật là hời cho ông ta.”
Nhìn thấy Thần Nông đường chủ trực tiếp tự sát, Dược Chân Nhân không khỏi oán trách vài câu, sau đó quay sang Dạ Ly Thần, vẻ mặt kính cẩn nói: “Thần tôn đại nhân, trước đây tiểu nhân không thể nhận ra thần tôn đại nhân, xin Thần tôn đại nhân đừng trách.”
Nhìn thấy Dược Chân Nhân cung kính với Dạ Ly Thần như vậy, Bạch Lạc và Mạnh trưởng lão cũng không dám thất lễ, vội vàng cúi người hành lễ với Dạ Ly Thần theo Dược Chân Nhân.
Tô Tử Mạch không khỏi lộ ra vẻ chán ghét khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt của người khác, Dạ Ly Thần là thần tôn đại nhân cao cao tại thượng, nhưng ở trong mắt của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần không có thần bí như vậy, dù sao nàng nhất định sẽ không hành lễ với Dạ Ly Thần như thế đâu.
Nhìn thấy Dạ Ly Thần khoanh hai tay đứng ở một bên, Dược Chân Nhân không khỏi nhíu mày nói: “Tô Tử Mạch, con đang làm gì vậy, còn không mau đi hành lễ với thần tôn đại nhân đi.”
Tô Tử Mạch nghe xong những lời này, không khỏi sửng sốt: “Cái gì, bảo con hành lễ với ngài ấy à? Có nhầm không đấy?”
“Thật là không biết lớn nhỏ gì hết, có phải là con muốn chọc tức vi sư không? Thần tôn đại nhân, đồ đệ này của ta còn nhỏ không hiểu chuyện, ngài đừng có chấp nhặt với nó.”
Dược Chân Nhân không hề biết mối quan hệ giữa Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch, thấy Tô Tử Mạch mãi vẫn không hành lễ với Dạ Ly Thần, Dược Chân Nhân sợ Dạ Ly Thần sẽ tức giận, thậm chí còn không ngừng giáo huấn Tô Tử Mạch.
Mặc dù trong lòng Tô Tử Mạch rất không bằng lòng, nhưng dù sao thì Dược Chân Nhân cũng là sư phụ của nàng, nàng không thể nào mà không nghe lời của sư phụ được.
Thêm vào đó Dạ Ly Thần cũng không hề giải thích, ngược lại còn bày ra dáng vẻ của thần tôn, như thể đang đợi Tô Tử Mạch hành lễ với hắn vậy.
Tô Tử Mạch không còn cách nào khác, đành phải khom lưng về phía Dạ Ly Thần, rất miễn cưỡng nói: “Chào Thần tôn đại nhân.”
Nhìn thấy Tô Tử Mạch cuối cùng cũng cúi người hành lễ trước mình, Dạ Ly Thần mới vẫy vẫy tay, vẻ mặt đắc ý nói: “Không cần phải khách khí, bản tôn không phải loại người bảo thủ, không cần phải thận trọng như thế.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.