Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 135: Đảo Phù Vân





Nghe Tô Tử Mạch đã nói như vậy, Phượng Dao cũng không khách sáo nữa mà nhận lấy thanh chủy thủ kia.
Cất xong món quà quý giá của Tô Tử Mạch tặng, Phượng Dao lại thoáng ngượng ngùng nói tới: “Tử Mạch muội muội, muội đã tặng ta món quà quý như vậy, tỷ tỷ cũng không có món gì có thể cho muội.

Muội có chuyện gì muốn nhờ thì cứ nói với ta, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp muội.”
Tô Tử Mạch nghe thế cũng không khỏi ngẫm nghĩ, trong lòng thật muốn nói rằng nàng kỳ thực là có chuyện đang cần tìm đáp án.
Lúc trước khi song thân của Tô Tử Mạch vẫn còn, trong Tô gia này nàng là tiểu công chúa được người người sủng ái.

Đáng tiếc sau khi song thân qua đời, Tô Tử Mạch mới dần bị thất sủng rồi bị người khác hại chết.
Nàng cũng biết cái chết của song thân mình có điểm khác thường, chỉ đáng tiếc lúc đó nàng còn quá nhỏ, vốn dĩ không đủ lớn để hiểu tình hình lúc đó như thế nào.
Bây giờ đã nhiều năm vậy rồi, muốn điều tra chuyện đó thêm lần nữa sẽ chỉ càng thêm khó khăn.


Vốn dĩ Tô Tử Mạch nghĩ, đợi đến khi tu vi của mình cao cường thì sẽ đi điều tra lại chuyện của năm đó.
Nhưng mà bây giờ Phượng Dao đã nói vậy, Tô Tử Mạch lúc này mới mở miệng nói: “Phượng Dao tỷ tỷ, quả thật có chuyện này ta đã canh cánh trong lòng bấy lâu nay, chính là nguyên nhân cái chết của song thân ta.

Từ đầu tới cuối, ta cứ luôn cảm thấy cái chết của họ không đơn giản như thế, chỉ là chuyện này đã qua rất nhiều năm, muốn điều tra rõ ràng chỉ e là không dễ.”
Phượng Dao nghe xong lại vỗ ngực nói: “Tử Mạch muội muội, muội yên tâm đi, thật ra chuyện Tô gia các người ta đã có nghe qua rồi.

Năm đó phụ thân của muội là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của nước Chu Tước, mẫu thân của muội lại còn là nữ hào kiệt mày liễu không thua cánh mày râu.

Hai người anh tài như thế lại không còn nữa, kỳ thực rất không bình thường.”
Nghe Phượng Dao nói tới phụ thân và mẫu thân của mình, Tô Tử Mạch không khỏi có phần ủ rũ.
Phượng Dao nhận ra biểu hiện của Tô Tử Mạch không đúng bèn vỗ vai nàng, nói: “Tử Mạch muội muội, muội hãy tịnh dưỡng thật tốt trước đã, bây giờ ta sẽ giúp muội đi thu thập tin tức, nếu như có manh mối gì sẽ lập tức tới báo cho muội.”
Sau khi nói xong, Phượng Dao cũng xin cáo từ trước, Tô Tử Mạch đích thân tiễn người kia ra khỏi Tô gia.
Nhưng mà thực ra, Tô Tử Mạch cũng không quá ôm hy vọng về Phượng Dao sẽ tìm ra được gì.

Dù sao song thân của nàng cũng đã chết nhiều năm vậy rồi, những người có liên quan tới chuyện năm đó không chết thì cũng già cả rồi, muốn tìm được manh mối gần như là không có khả năng nào.
Thế nhưng điều khiến nàng thấy bất ngờ chính là sau khi rời đi được vài ngày, Phượng Dao lại tìm tới nàng lần nữa.
“Phượng Dao tỷ tỷ, tỷ lại tới thăm ta à, mấy ngày nay ta thật sự là rảnh rỗi đến chán chường luôn đấy.”
Nhìn thấy Phượng Dao tới thăm mình, Tô Tử Mạch lại vui mừng khôn xiết, người kia lại bày ra vẻ mặt thần bí nói: “Tử Mạch muội muội, lần này ta tới tìm muội không chỉ đơn giản là thăm muội đâu, ta còn có tin tốt muốn nói cho muội biết.”
Tô Tử Mạch nghe xong cũng không khỏi suy nghĩ, đồng thời nhớ tới chuyện trước đó mình có nói với Phượng Dao.
Lúc trước nàng ấy đã nói sẽ giúp nàng điều tra cái chuyện song thân của nàng bị hại, bây giờ còn chưa được mấy ngày thì người kia đã tìm tới chỗ mình, chẳng lẽ nàng ấy thực sự đã điều tra ra được manh mối gì rồi sao.
Tô Tử Mạch vừa nghĩ tới đây, Phượng Dao đã hưng phấn nói: “Tử Mạch muội muội, ta đã điều tra được địa điểm năm đó mẫu thân của muội bị hại, nếu như chúng ta có thể tới chỗ đó dò hỏi một phen, có lẽ sẽ càng tìm ra được nhiều manh mối khác, từ đó sẽ điều tra được chân tướng cái chết của mẫu thân muội.”

“Thật sao Phượng Dao tỷ tỷ, tỷ đừng gạt ta đó.”
Biết được chuyện này, Tô Tử Mạch không khỏi kích động, nhưng cũng có hơi lo lắng, chỉ lo là Phượng Dao đang cố ý trêu mình.
Phượng Dao nghiêm mặt nói: “Tử Mạch muội muội, chuyện như này ta làm sao có thể nói gạt muội được chứ, manh mối ta tìm ra đích thực là chính xác tuyệt đối, không có giả đâu.”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết trong mắt của Phượng Dao, Tô Tử Mạch lúc này mới tin lời của nàng ấy, vội vã hỏi: “Phượng Dao tỷ tỷ, tỷ nói chỗ cần tới là ở đâu?”
“Ngay ở vùng biển phía nam của nước Chu Tước chúng ta, là một hòn đảo nhỏ có tên Phù Vân.

Nhưng mà nghe nói đảo Phù Vân quanh năm bị sương mù bao phủ, người bình thường rất khó tiến vào được.

Hơn nữa, dân tộc sống trên đảo Phù Vân cũng có đặc thù riêng, số lượng người dân trên đảo nghe đâu có mười mấy vạn, thậm chí nơi đó không thuộc sự quản lý của nước Chu Tước chúng ta, cũng rất ít người đặt chân tới đó.”
Nhìn thấy Phượng Dao nói nơi thần bí như vậy lại khiến Tô Tử Mạch cảm thấy hứng thú, ánh mắt nàng lóe sáng, lại nói: “Phượng Dao tỷ tỷ, nếu như đảo Phù Vân thần bí như vậy, thế tỷ có hứng thú đi cùng với ta tới đó một chuyến không?”
Phượng Dao không khỏi cười đáp: “Tử Mạch muội muội, dĩ nhiên là ta sẵn sàng rồi.

Nhưng mà bây giờ muội đang có thai, hình như không tiện đi đường xa cho lắm.

Huống hồ ở trên đảo Phù Vân đó lại không biết sẽ đụng chuyện gì, nếu lỡ gặp phải nguy hiểm thì chỉ e là muội sẽ không ứng phó được.”
Điều Phượng Dao lo ngại cũng không phải không có lý, dù sao Tô Tử Mạch bây giờ cũng đang có thai, lỡ như thật sự gặp điều gì bất trắc sẽ rất khó mà thoát thân được.
Bản thân Tô Tử Mạch cũng biết điều Phượng Dao lo lắng, nàng quay sang nhìn người kia, nở nụ cười gian tà rồi nói: “Phượng Dao tỷ tỷ, tỷ chờ một chút nha.”
Nói xong, nàng lập tức đi vào bên trong.

Sau khi Tô Tử Mạch lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Phượng Dao, nhìn dáng dấp bây giờ của nàng đã khác hoàn toàn so với lúc nãy.
Tô Tử Mạch vốn có gương mặt khá bình thường, không đến nỗi khiến người khác cảm thấy đặc biệt khuynh thành.

Thứ làm người khác kinh ngạc chính là cái bụng nhô ra trước của Tô Tử Mạch đã biến mất rồi, dáng người cũng khôi phục lại như lúc bình thường khi không mang thai, thoáng nhìn qua thật sự là không biết được Tô Tử Mạch là một thai phụ.
Phượng Dao thấy thế không khỏi trừng to hai mắt, nói: “Tử Mạch muội muội, muội cải trang hay dịch dung ta đều có thể hiểu được, nhưng mà cái bụng của muội sao lại biến mất rồi, thật là thần kỳ quá đó.”
Phượng Dao theo bản năng thốt lên.
Nàng ấy đưa tay sờ đến bụng của Tô Tử Mạch, người kia thấy thế lại vội nghiêng người tránh né: “Phượng Dao tỷ tỷ, không thể chạm vào ta được đâu.

Chỉ là ta dùng chút thủ thuật che mắt người khác cái bụng của mình thôi, nếu như tỷ thật sự đụng tới thì coi như là lộ tẩy rồi.”
Nghe Tô Tử Mạch giải thích như thế, Phượng Dao mới hiểu ra, khâm phục nói: “Tử Mạch muội muội, muội quả thật là lợi hại.

Ngay cả thuật che mắt người cũng có thể nghĩ ra được, nhưng mà như vậy thật sự không sao ư? Đây chỉ là để qua mặt người khác thôi, quan trọng vẫn phải xem thể trạng của muội nữa.”
Tô Tử Mạch biết Phượng Dao là quan tâm tới mình, nàng gật đầu đáp: “Phượng Dao tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng.

Từ đây tới lúc ta sinh còn ba, bốn tháng nữa, cơ thể của ta dĩ nhiên bản thân ta hiểu rõ nhất.

Chỉ cần không phải vật lộn hay chiến đấu gì thì sẽ không ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng.

Hơn nữa tới đảo Phù Vân cũng không mất bao lâu, chỉ là đến thăm dò một chút rồi trở về, sẽ không sao đâu.”
Thấy nàng cũng đã nói thế, Phượng Dao mới gật đầu nói: “Được rồi, nếu như Tử Mạch muội muội đã quyết định như vậy, thế người làm tỷ tỷ như ta sẽ dốc toàn lực hỗ trợ cho muội, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.