Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 137: Giọt Nước Màu Xanh





Nghe Phượng Dao nói vậy Tô Tử Mạch bèn gật đầu, cố gắng kiềm chế sự nôn nóng trong lòng.

Sau đó Tô Tử Mạch và Phượng Dao cùng ẩn nấp bên cạnh, nhẫn nại chờ đợi lễ cầu mưa kết thúc, nhưng hai người họ cũng không để ý, một đứa bé đang lặng lẽ bước về phía bọn họ.

“Các ngươi là ai, sao ta chưa từng gặp các ngươi?”
Lúc Tô Tử Mạch nhận ra đằng sau có tiếng động, vừa ngoảnh đầu lại đã thấy một bé trai tò mò nhìn bọn họ.

Tô Tử Mạch thấy vậy không nhịn được thay đổi sắc mặt, vội đưa tay bịt miệng đứa bé đó lại, nếu để những người tộc A Mạt đó phát hiện hai người họ lén lút trốn ở đây, chắc chắn sẽ bắt bọn họ lại.

Đứa bé bị Tô Tử Mạch bịt miệng hầu như đã bị dọa sợ, sau đó lại khóc òa lên.

Cho dù Tô Tử Mạch bịt miệng đứa bé này, nhưng nàng cũng không thể thật sự dùng sức, vì vậy tiếng khóc của đứa bé vẫn vang lên.


Người của tộc A Mạt nghe thấy tiếng động chợt bao vây phía bên này, rất nhanh đã phát hiện ra dấu vết của Tô Tử Mạch và Phượng Dao.

Nhất là lúc nhìn thấy Tô Tử Mạch bịt miệng đứa bé, phút chốc đã coi hai người họ như kẻ địch của tộc A Mạt.

“Các vị, các ngươi nghe ta giải thích, ta không có lòng thù địch gì với tộc A Mạt các ngươi, bọn ta đặc biệt đến đây thăm hỏi các ngươi đó.


Tô Tử Mạch thấy vậy vội buông đứa bé ra, đồng thời lộ ra nụ cười tươi tắn nhất, sau đó bắt đầu giải thích với những người tộc A Mạt.

Đáng tiếc bây giờ có giải thích thế nào cũng đuối lý, vẻ mặt Đại Tế Tư càng nặng nề hơn, nói: “Bắt hai người xâm phạm này nhốt vào đại lao, đợi sau khi lễ cầu mưa kết thúc sẽ xét xử bọn chúng sau.


Binh sĩ của tộc A Mạt nhanh chóng tiến lên trói hai người Tô Tử Mạch và Phượng Dao lại, trong suốt quá trình này Tô Tử Mạch và Phượng Dao không hề ra tay đánh trả.

Đầu tiên không nhắc đến tộc A Mạt người đông sức mạnh, hai người họ không hẳn là đối thủ của bọn họ, nếu hai người họ ra tay thật, đến lúc đó chỉ khiến người của tộc A Mạt càng căm thù hơn thôi.

Lúc đầu Tô Tử Mạch còn muốn nghe ngóng tin tức từ những người của tộc A Mạt, đương nhiên không thể trở mặt với bọn họ được, dứt khoát để mặc cho bọn họ bắt mình và Phượng Dao nhốt vào đại lao.

“Tử Mạch muội muội, xem ra số của chúng ta cũng không tốt lắm, tin tức còn chưa tra ra trái lại đã bị nhốt vào đại lao rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Sau khi hai người bị nhốt vào đại lao chỉ đành cười trừ, ai ngờ được chuyện sẽ thành ra như vậy chứ?
Tô Tử Mạch suy nghĩ một lát nói: “Phượng Dao tỷ tỷ, muội thấy tu vi của người tộc A Mạt cũng chẳng ra làm sao, lúc mới vào đại lao này muội cũng thấy rồi, bên ngoài chỉ có hai người canh giữ, chi bằng chúng ta tìm cách trốn ra ngoài rồi tính.


Nghe Tô Tử Mạch nói xong Phượng Dao gật đầu đáp: “Tử Mạch muội muội nói đúng lắm, chúng ta nên rời khỏi nơi này trước rồi tính sau, đợi sau khi ra ngoài lại tìm cách làm cho người của tộc A Mạt biết chúng ta không có lòng thù địch với họ.


Sau khi hai người bàn bạc xong đã nhanh chóng ngọ nguậy cởi dây thừng, có lẽ người của tộc A Mạt thấy Tô Tử Mạch và Phượng Dao là nữ nhân, cho nên không hề canh giữ nghiêm ngặt, chỉ tùy tiện trói bọn họ bằng sợi dây thừng mà thôi.


Đáng tiếc người của tộc A Mạt không hề biết, Tô Tử Mạch và Phượng Dao là người tu luyện, tu vi của Tô Tử Mạch đã đạt đến linh tôn cửu giai.

Hai người cởi dây thừng xong thì trực tiếp phá bỏ khóa cửa đại lao, nhanh chóng trốn khỏi đại lao, còn hai thủ vệ cũng bị Tô Tử Mạch đánh ngất dễ dàng.

“Tử Mạch muội muội, bây giờ chúng ta đi đâu đây, hình như lễ cầu mưa đó vẫn chưa kết thúc, hay là chúng ta qua đó xem thử.


Tô Tử Mạch đang chuẩn bị đáp lại, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe lên nhìn sang bên cạnh, ở gần đó có một cái cửa hang, cửa hang này sâu thẳm tối đen, ở bên ngoài hoàn toàn không thể thấy tình hình bên trong.

Nhưng không biết thế nào, Tô Tử Mạch luôn cảm thấy trong hang động này có thứ gì đó giống như đang kêu gọi cô.

“Tử Mạch muội muội, muội nhìn gì vậy?”
Lúc này Phượng Dao nhìn theo ánh mắt của Tô Tử Mạch, cũng phát hiện sự tồn tại của cửa hang đó.

Tô Tử Mạch lúc này vừa đi về phía cửa hang đó vừa nói: “Cửa hang này không bình thường lắm, hình như bên trong có thứ gì đó.


Phượng Dao nghe xong vô cùng ngạc nhiên, nàng ấy không hề cảm thấy cửa hang này có gì kỳ lạ, chẳng qua là một các cửa hang bình thường mà thôi.

Đến lúc bước đến trước cửa hang, cảm giác kỳ lạ trong lòng Tô Tử Mạch lại càng mãnh liệt hơn, thậm chí lúc này Tô Tử Mạch còn thấy kích động, muốn không màng mọi thứ nhảy vào trong cửa hang này.

Suy nghĩ này vừa nảy ra đã càng ngày càng mãnh liệt, một lát sau Tô Tử Mạch lại nhún người nhảy thẳng vào trong cửa hang.

Phượng Dao bên cạnh thấy vậy cũng giật mình, Tô Tử Mạch không nói lời nào chợt nhảy vào trong cửa hang khiến Phượng Dao kinh ngạc không thôi, chần chừ một lát Phượng Dao cũng nhảy vào theo.

Tô Tử Mạch vừa nhảy vào cửa hang thì thấy trước mắt tối sầm lại, nhưng ngay sau đó trước mặt bỗng khôi phục lại ánh sáng, một thảo nguyên xanh ngát và bầu trời xanh thẳm xuất hiện trước mặt Tô Tử Mạch.

Chẳng bao lâu sau Phượng Dao cũng xuất hiện bên cạnh Tô Tử Mạch, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tô Tử Mạch hỏi: “Tử Mạch muội muội, đây là đâu vậy, muội biết nơi này trước cho nên mới nhảy vào phải không?”

Ban đầu Phượng Dao còn muốn hỏi tại sao Tô Tử Mạch khi không lại nhảy vào cửa hang đó, đến lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Phượng Dao mới hiểu ra, bây giờ nàng ấy và Tô Tử Mạch đang ở trong bí cảnh.

Theo Phượng Dao thấy, chắc chắn Tô Tử Mạch biết cửa hang đó chính là lối vào bí cảnh, cho nên mới không ngần ngại nhảy vào.

Nghe Phượng Dao nói xong Tô Tử Mạch không khỏi cười trừ, thật ra nàng cũng không biết bên dưới cửa hang chính là bí cảnh, chẳng qua lúc đó có thứ gì đó thôi thúc nàng, nàng cũng không kìm lòng được nên mới nhảy vào.

Nhưng lúc này Tô Tử Mạch bỗng nhiên lại cảm nhận được cảm giác thôi thúc đó, chỉ thấy Tô Tử Mạch quay đầu chạy thẳng về một hướng.

Phượng Dao hầu như cũng đã quen với phong cách hành động của Tô Tử Mạch, biết Tô Tử Mạch làm như vậy chắc chắn có nguyên nhân của nàng, nàng ấy cũng vội vàng chạy theo sau Tô Tử Mạch.

Cũng không biết đã chạy bao lâu, lúc Tô Tử Mạch dừng lại, trước mặt Tô Tử Mạch xuất hiện một tòa cao đài, bên trên cao đài có một giọt nước màu xanh đang trôi nổi trên đó.

Tô Tử Mạch nhìn chằm chằm vào giọt nước màu xanh, vừa rồi thứ luôn kêu gọi nàng chính là giọt nước màu xanh này.

Lúc này Phượng Dao cũng chạy đến, vừa thở hổn hển vừa nói: “Tử Mạch muội muội, đây là thứ gì vậy?”
Tô Tử Mạch lắc đầu, thật ra nàng cũng không biết đây là thứ gì, nhưng nàng có trực giác mãnh liệt, bản thân chắc chắn muốn có được thứ này.

Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch bước lên cao đài theo bản năng, lúc Tô Tử Mạch bước đến bên cạnh giọt nước màu xanh đó, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng.

Thật ra giọt nước màu xanh này là viên bảo thạch hình giọt nước màu xanh, nhưng bởi vì tính chất quá trong sáng óng ánh, cho nên mới khiến người ta có cảm giác nó là một giọt nước.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.