Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 141: Quả Thật Là Quá Khách Khí Rồi





“Đại Tế Tư, ngài đến rồi, thần nữ điện hạ ban nãy mới lấy thuốc giải cổ độc thảo để đi luyện dược rồi.”
“Càn quấy, thần nữ điện hạ làm sao có thể biết luyện dược, khó khăn lắm mới tìm được thuốc giải cổ độc thảo, nếu như bị lãng phí thì phải làm sao?”
Lúc này vẻ mặt Đại Tế Tư lo lắng, hiển nhiên là không tin việc Tô Tử Mạch biết luyện dược.
Phượng Dao ở bên cạnh nghe vậy không khỏi lên tiếng: “Các ngươi đừng coi thường Muội Tử, trình độ luyện dược của muội ấy rất cao đấy.”
Lần này Tô Tử Mạch cải trang đến đây, đồng thời còn đảo tên của mình và dùng tên giả là Muội Tử, nghe Phượng Dao nói thế Đại Tế Tư mới không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn thấy vẻ mặt của ông ta vẫn cực kỳ lo âu.
Sau khi mọi người đợi được một canh giờ, Tô Tử Mạch cuối cùng cũng xuất hiện trở lại trước mặt bọn họ.
Đại Tế Tư vừa thấy vậy liền lập tức tiến lên nói: “Thần nữ điện hạ luyện dược thế nào rồi?”
Khi nhìn thấy Đại Tế Tư dẫn theo nhiều người đến như vậy, trong lòng Tô Tử Mạch cũng đã mơ hồ đoán ra được, liền lấy một cái bình sứ nhỏ ra và nói: “Cũng may là lần này vận may không tồi.


Nên mới một lần đã luyện chế ra được mười hai viên thuốc giải, lấy một viên cho tên gia hỏa kia giải độc trước đi.”
Tô Tử Mạch vừa nói vừa lấy ra một viên thuốc giải đưa cho Mạnh lão, Mạnh lão thấy vậy liền nhanh chóng nhận lấy viên giải đi cứu người.
Còn Đại Tế Tư sắc mặt đã trở nên có chút ngượng ngùng, ban nãy ông ta còn nghi ngờ Tô Tử Mạch sẽ không luyện chế ra được thuốc giải, vậy mà bây giờ lại bị vả vào mặt một cách nặng nề.
Nghĩ đến đây Đại Tế Tư không nhịn được bèn lên tiếng nói với Tô Tử Mạch: “Thần nữ điện hạ, ban nãy thật sự xin lỗi, vậy mà ta lại nghi ngờ năng lực luyện dược của ngài, xin thần nữ điện hạ đừng trách tội.”
Tô Tử Mạch nghe vậy liền xua tay nói: “Đại Tế Tư thật quá khách khí rồi, những viên đan dược còn lại ta sẽ giữ lại một viên phòng cho trường hợp khẩn cấp, còn lại mười viên giao hết cho ông.”
Tô Tử Mạch không hề tức giận vì thái độ khinh thường ban nãy của Đại Tế Tư dành cho nàng, thậm chí còn giao những viên đan dược dư lại cho Đại Tế Tư.
Đại Tế Tư thấy vậy càng cảm kích vô bờ nói: “Thần nữ điện hạ có tấm lòng rộng lớn như vậy thật khiến người ta phải kính phục, lão phu thực sự hổ thẹn.”
Việc Tô Tử Mạch thành công luyện được thuốc giải nhanh chóng lan rộng ra khắp tộc A Mạt, trước đây có không ít người trong tộc A Mạt đã bị trúng độc của cổ độc thảo mà chết.
Lần này, trong thoáng chốc Tô Tử Mạch đã luyện chế ra được mười viên thuốc giải, tương đương với mười mạng sống, sự ngưỡng mộ của người dân tộc A Mạt đối với Tô Tử Mạch ngay lập tức tăng lên.
“Thần nữ điện hạ thực sự là cứu tinh của tộc A Mạt của chúng ta, không đề cập đến việc trước đây cứu chúng ta bằng cách cầu mưa thành công, bây giờ vậy mà lại có thể luyện chế ra được thuốc giải độc cổ độc thảo, thật sự quá lợi hại mà.”
“Đúng vậy, vốn dĩ một cây thuốc giải chỉ có thể cứu được một người, nhưng bây giờ chỉ với một cây thuốc giải cổ độc thảo thần nữ điện hạ có thể luyện chế được mười viên thuốc giải.

Lần này chúng ta không cần phải lo lắng về việc trúng độc của cổ độc thảo sẽ vô phương cứu chữa nữa rồi.”
Tô Tử Mạch cũng không ngờ rằng chẳng qua nàng chỉ là tùy tiện luyện dược vậy mà lại khiến người dân trên đảo Phù Vân sùng bái đến vậy, nhưng sau khi dò hỏi được manh mối mà bản thân nàng muốn biết, Tô Tử Mạch đã có ý định rời đi rồi.
Bây giờ Tô Tử Mạch đã biết mẫu thân nàng khi xưa đến đảo Phù Vân chính là để tìm thuốc giải cho cổ độc thảo, không phải chết trên đảo Phù Vân, còn phải lần theo manh mối này để tiếp tục điều tra nữa mới được.
“Đại Tế Tư, cảm tạ sự chăm sóc của ông trong khoảng thời gian này, ta nghĩ rằng cũng đã đến lúc ta phải đi rồi.”

“Sao vậy thần nữ điện hạ, ngài muốn rời đi bây giờ sao?”
Nghe tin Tô Tử Mạch muốn rời đi, Đại Tế Tư không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, Tô Tử Mạch hiện tại là thần nữ của tộc A Mạt, lại có ơn lớn với tộc A Mạt như vậy, làm sao có thể dễ dàng để cho Tô Tử Mạch rời đi được.
Tô Tử Mạch nhìn thấy ý định muốn giữ nàng lại của Đại Tế Tư, nên liền kiên quyết nói: “Đại Tế Tư, thực ra bản tọa đến đảo Phù Vân này là để tìm chân tướng về cái chết của mẫu thân năm đó, mối thù của phụ mẫu, thề không đội trời chung nhất định phải báo thù.”
Thấy Tô Tử Mạch đã nói như vậy, Đại Tế Tư chỉ có thể thở dài: “Nếu như lòng thần nữ điện hạ đã quyết vậy lão phu cũng không tiện níu giữ nữa, bất cứ lúc nào đảo Phù Vân chúng ta cũng hoan nghênh thần nữ điện hạ đến.”
Tô Tử Mạch nghe thế gật gật đầu, chuẩn bị rời đi, đột nhiên có người chạy đến trước mặt Đại Tế Tư và nói: “Đại Tế Tư không ổn rồi, Bán Chi Liên xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì, Bán Chi Liên xảy ra chuyện gì?”
Tô Tử Mạch vốn đã chuẩn bị rời đi, nhưng khi Đại Tế Tư đột nhiên lo lắng như vậy, không nhịn được bèn hỏi: “Đại Tế Tư, ông nói Bán Chi Liên gì vậy?”
Đại Tế Tư nghe xong lo lắng nói: “Bán Chi Liên này là thảo dược quý hiếm mà tộc A Mạt chúng ta đang trồng gần đây.

Nó là do chính miệng thần tôn đại nhân dặn dò cho chúng ta nuôi dưỡng.

Nếu như xảy ra chuyện để thần tôn đại nhân trách tội xuống thì cả tộc A Mạt của chúng ta cũng không thể gánh vác nổi.”
Sau khi giải thích cho Tô Tử Mạch hiểu xong, Đại Tế Tư vội vàng đi theo người báo tin, trông có vẻ như đang đi xem tình trạng của Bán Chi Liên.
Tô Tử Mạch thấy thế đột nhiên có hứng thú, đặc biệt là khi nghe Đại Tế Tư nói đến thần tôn đại nhân, Tô Tử Mạch lại càng nhớ đến dáng vẻ của Dạ Ly Thần.
Tô Tử Mạch lúc này cũng không vội vàng đi nữa, mà nhanh chóng đi theo sau Đại Tế Tư, nàng muốn xem xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Một lúc sau, Tô Tử Mạch theo Đại Tế Tư đến một dược viên, ở xung quanh dược viên có rất nhiều người tộc A Mạt canh giữ, rõ ràng là thứ được trồng ở bên trong không hề tầm thường.
Khi Tô Tử Mạch đứng ở phía sau Đại Tế Tư, mới phát hiện ra ở trên mặt đất trước mặt Đại Tế Tư có một cây hoa nhỏ màu tím.

Trên cây này đã có vài bông hoa nhỏ nở rộ, nhưng toàn bộ những bông hoa nhỏ này bây giờ đều đang gục đầu xuống, trông có vẻ như sẽ héo bất cứ lúc nào.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch không khỏi âm thầm gật đầu, xem ra đây chính là Bán Chi Liên.
Quả nhiên, Đại Tế Tư nhìn thấy cây Bán Chi Liên vẻ mặt liền đau khổ nói: “Tại sao lại như thế, không phải cây Bán Chi Liên này vài ngày trước vẫn còn tốt đẹp sao? Bây giờ chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày thần tôn đại nhân căn dặn, căn bản là không kịp trồng lại một cây Bán Chi Liên mới nữa rồi.”
“Đại Tế Tư, chúng ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.

Ngày hôm qua Bán Chi Liên còn đang nở hoa, thấy cũng sắp đến lúc nở rộ rồi.

Ai ngờ rằng hôm nay đột nhiên lại thành ra thế này.”
Tô Tử Mạch lúc này mới ngập ngừng lên tiếng: “Đại Tế Tư, xin hỏi thần tôn đại nhân mà ông nói, có phải tên là Dạ Ly Thần không?”
Đại Tế Tư nghe xong cười gượng đáp: “Trên đời này ngoài trừ vị đó ra còn có ai dám xưng là thần tôn đại nhân nữa chứ? Thần nữ điện hạ, vậy mà ngài lại dám gọi đích danh của thần tôn đại nhân, chẳng lẽ ngài biết thần tôn đại nhân sao?”
Khi Đại Tế Tư nhìn thấy Tô Tử Mạch trực tiếp gọi tên của Dạ Ly Thần, ông ta đột nhiên trở nên ngạc nhiên, phải biết rằng Dạ Ly Thần đường đường là thần tôn, người thường làm sao có thể gọi thẳng đích danh của Dạ Ly Thần.
Vừa rồi Tô Tử Mạch không chỉ gọi tên của Dạ Ly Thần mà hình như dáng vẻ cũng rất tự nhiên, điều này cho thấy có lẽ Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Tô Tử Mạch không ngờ Đại Tế Tư lại lanh trí như vậy, nên chỉ có thể nói qua loa: “Cái này à, quả thật bổn tọa có duyên gặp Dạ Ly Thần vài lần, nhưng không thể xem là thân thiết cho lắm.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.