Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 162: Thăng Cấp Lúc Lâm Trận





Trạng thái khác thường đó của Tô Tử Mạch, cũng bị gia chủ của mấy gia tộc lớn nhìn thấy.

Đám người của Trương Mông nhìn thấy Tô Tử Mạch bị thế, biết được Tô Khang Thành đã hạ độc thành công rồi.
Mà Tô Khang Thành bây giờ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tô Tử Mạch trúng độc rồi, nhất định sẽ thua trong trận đấu này, nếu thế cũng sẽ chứng minh được là ông ta trong sạch, không cần bị tứ đại gia tộc khác nghi ngờ nữa.
Gia chủ của Cố gia ngó nhìn xung quanh, lúc này mới cười nói với Trương Mông: “Trương huynh, độc dược đó của ngươi cũng lợi hại lắm.

Xem ra lần này, chuyện Tô Tử Mạch thua sẽ không phải bàn cãi gì nữa rồi.

Lần này, Cố gia chúng ta phải cảm ơn ngươi.”

Trương Mông nghe thế lại xua tay đáp: “Cố huynh không cần khách sáo, tứ đại gia tộc chúng ta cùng tương thân tương ái lẫn nhau, cuộc thi gia tộc này chúng ta luân phiên ai thắng cũng được, chỉ cần đừng để cho Tô gia rác rưởi đó đoạt được giải nhất là được rồi.”
Tô Khang Thành vốn dĩ cũng không biết, bản thân mình cũng đã bị người khác xem như là rác rưởi từ lâu rồi, hiện tại còn ngồi đây mừng thầm.
Mà lúc này, Cố Vân Thanh đã tấn công Tô Tử Mạch.

Hắn ta biết tu vi của nàng đã bị độc dược đó làm tiêu hao rất nhiều, cho nên vốn cũng chẳng có đề phòng gì nàng.
Thậm chí lúc này, hắn ta đã bắt đầu ảo tưởng, sau khi đạt được giải nhất sẽ phải chúc mừng bản thân như thế nào, vì đã xuất sắc đạt được quán quân của cuộc thi gia tộc này rồi.
Nhìn thấy Cố Vân Thanh đang tấn công về phía mình, Tô Tử Mạch không khỏi nghiến răng, Thương Hải Châu trong người cũng bị tâm tình đang kích động đó của nàng mà bỗng phát ra luồng sáng chói mắt.
Sau đó, Tô Tử Mạch cảm thấy có một cỗ linh lực đặc biệt đang tràn ra từ Thương Hải Châu, tiến vào chạy dọc khắp cơ thể của nàng.
Cỗ linh lực này dịu dàng và tinh khiết hơn cỗ linh lực trước đó rất nhiều, Tô Tử Mạch chỉ cảm thấy cả người thoải mái, đặc biệt là cơn đau ở bụng cũng biến mất một cách kỳ diệu.
Tô Tử Mạch lúc này mới phản ứng lại được.

Mặc dù nàng không rõ cỗ linh lực này là từ đâu tới, nhưng mà có thể khẳng định chính cỗ linh lực này đã giúp nàng giải trừ độc tố.

Bây giờ, cơ thể nàng đã hoàn toàn hồi phục lại rồi.
Chỉ là Cố Vân Thanh dường như vẫn chưa biết chuyện này, Tô Tử Mạch bên đây lại nhanh chóng nghĩ cách đối phó với người kia.
Nếu như Cố Vân Thanh vẫn chưa biết nàng đã được giải độc rồi, vậy chi bằng cứ tương kế tựu kế giả vờ như mình vẫn còn đang trúng độc, đến lúc đó nhân cơ hội đối phương sơ hở mà cho hắn ta một đòn chí mạng.
Sau khi nghĩ xong, Tô Tử Mạch vẫn tiếp tục tỏ vẻ mặt đau đớn, cố tình đợi lúc Cố Vân Thanh sắp sửa đánh trúng mình mới lập tức lách người qua, chật vật mà thoát được đòn đánh của đối phương trong gang tấc.
Cố Vân Thanh nhìn thấy Tô Tử Mạch có thể né được đòn tấn công của mình lại không khỏi kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng cười nói: “Tô Tử Mạch, ngươi cũng ngoan cường lắm.

Nhưng mà ngươi làm thế thì độc tố sẽ càng phát tác nhanh hơn, tới lúc độc tố lan tới tim của ngươi thì chắc chắn sẽ phải chết, ngươi quyết định vẫn tiếp tục chống đối sao?”
Cố Vân Thanh bày ra dáng vẻ như nắm chắc phần thắng trong tay, vốn không vội ra tay đánh bại Tô Tử Mạch.

Ngược lại, hắn ta bắt đầu khoe khoang với nàng, nhìn mặt có vẻ đang rất hưởng thụ.

Tô Tử Mạch nhìn chằm chằm Cố Vân Thanh, cùng lúc này lại bỗng phát hiện niềm vui bất ngờ.
Vừa nãy, cỗ linh lực túa ra từ Thương Hải Châu đó không chỉ giúp nàng giải trừ độc tố, lại càng khiến linh lực trước đó hòa làm một với cơ thể của nàng rồi.
Thuận theo cỗ linh lực từ bên ngoài này nhập vào người, Tô Tử Mạch cảm giác được linh lực của mình lập tức tăng lên không ít, thậm chí ngay cả tu vi cũng bắt đầu có dấu hiệu đột phá.
Vốn dĩ tu vi của Tô Tử Mạch đang ở linh tôn cấp chín, đã giậm chân tại chỗ suốt một quãng thời gian dài rồi.

Không ngờ hôm nay lại không một dấu hiệu báo trước mà đã đột phá như này.
Tô Tử Mạch còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, nàng còn chưa chuẩn bị bất kỳ tâm lý gì, vậy mà tu vi lại thăng cấp như này rồi.
Một luồng sáng xanh nhạt bao quanh khắp người Tô Tử Mạch, mà Cố Vân Thanh bây giờ đang đắm chìm trong niềm đắc thắng ngông cuồng của mình, vốn dĩ không hề để ý tới chuyện đó.
Tô Tử Mạch cũng không ngờ, lần thăng cấp này lại xảy đến đột ngột như thế.

Nàng vẫn giữ vẻ mặt như trước, lần nữa sử dụng Thương Hải Châu.
Nếu tu vi của mình đã từ linh tôn thăng cấp lên thành linh thánh, vậy dựa theo kinh nghiệm lần trước thì vật phẩm bên trong Thương Hải Châu sẽ càng cao cấp hơn nữa.
Tô Tử Mạch thoáng nghĩ ngợi, trong tay lập tức xuất hiện một cây súng.

Nhưng lần này không phải là súng hơi nữa, mà là một cây súng kích điện.
Vì nàng chắp tay sau lưng cho nên Cố Vân Thanh cũng không có để ý trong tay nàng đã có thêm thứ gì.

Hắn ta nhìn thấy Tô Tử Mạch không có phản ứng gì, sắc mặt lại lập tức u ám.
“Tô Tử Mạch, bổn thiếu gia đã cho ngươi nhiều cơ hội rồi, chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin thì bổn thiếu gia sẽ tha cho ngươi một con đường sống.

Nhưng mà ngươi lại là thứ ngu xuẩn như thế, vậy bổn thiếu gia chỉ có thể không thương hoa tiếc ngọc thôi.”
Dứt lời, trong ánh mắt của Cố Vân Thanh lộ ra vẻ tàn nhẫn, lại lần nữa tung một chưởng về phía của Tô Tử Mạch.
Một chưởng này của hắn ta là dốc toàn sức lực, thậm chí còn không có cân nhắc hậu quả để lại.


Dù sao bây giờ Tô Tử Mạch đang bị trúng độc, vốn dĩ không thể làm gì được hắn ta.
Chỉ cần có thể hạ gục được Tô Tử Mạch thì có thể thuận lợi thắng được trận đấu này, đợi khi một chưởng này giáng xuống, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.
Nhìn thấy bàn tay của Cố Vân Thanh đã sắp đánh trúng Tô Tử Mạch, gia chủ của tứ đại gia tộc đều nở nụ cười đắc ý.
Ngay cả người bên Tô gia cũng đều rất phấn khởi, đám người Tô Vô Sương vốn đã mong cho Tô Tử Mạch chết sớm một chút, bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy người kia sắp sửa lìa đời, quả thực đây chính là niềm vui lớn lao của bọn họ.
Chỉ tiếc một chưởng này của Cố Vân Thanh cuối cùng lại rơi vào khoảng không, mặt Tô Tử Mạch vốn dĩ đang tỏ vẻ khó chịu vì bị trúng độc, bỗng như biến thành người khác.

Không chỉ rất nhanh nhẹn né một chưởng kia của Cố Vân Thanh, lại còn nở nụ cười xán lạn.
Lúc cả đám người còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, Tô Tử Mạch đã nhanh như chớp móc ra một pháp bảo hình thù kỳ lạ, từ trong đó còn bắn ra một tia chớp.
Cố Vân Thanh trước đó vẫn cho rằng Tô Tử Mạch sẽ chết chắc, cho nên không có bất cứ phòng thủ gì.

Lúc dòng điện màu xanh lam đó phóng về phía mình, hắn ta cũng không thể kịp phản kháng lại được.
Tô Tử Mạch đã điều chỉnh công suất điện lên mức cao nhất, Cố Vân Thanh bị dòng điện đó bắn trúng lập tức ngã xuống đất, trong không khí còn ngửi được một mùi khét.
Lúc này, y phục trên người của Cố Vân Thanh đã rách tươm, da mặt và trên cơ thể đều bị cháy đen, còn đang bốc khói nghi ngút.
Tô Tử Mạch thấy thế cũng không khỏi cảm thán, sức mạnh của súng kích điện này thậm chí còn kinh khủng hơn nàng tưởng tượng, Cố Vân Thanh ở kia đã bị điện giật đến sắp chết luôn rồi.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều trợn mắt, há hốc mồm.

Cố Vân Thanh bây giờ đã không còn khả năng chiến đấu nữa, Tô Tử Mạch hiển nhiên chính là người chiến thắng trong cuộc thi này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.